Sau một tháng, từ học tập đến sinh hoạt đã dần ổn định. Hà Tịch bắt đầu tìm việc làm thêm. Tuy mỗi tháng mẹ Hà đều gửi một khoản tiền sinh hoạt không nhỏ, nhưng cô biết một phần lớn trong đó là tiền của bác Đinh. Bác Đinh chăm sóc mẹ cô tốt như vậy, cô đã rất biết ơn rồi. Cô muốn tự lập, tự kiếm tiền.
Nhờ hồ sơ đẹp đẽ "không tỳ vết" của mình, Hà Tịch rất nhanh đã tìm được một công việc tốt. Cô cố tình ăn mặc gọn gàng nhất có thể, áo phông và quần jean tuy có phần giản dị nhưng rất thoải mái.
Ngồi 45 phút trên xe bus, Hà Tịch cuối cùng đã đến được một tiểu khu. Quả là giàu có, giá một căn nhà ở nơi này người bình thường làm quần quật cả đời cũng không kiếm ra.
Cô đứng trước cửa nhà, dè dặt nhấn chuông. Rất nhanh sau đó, cửa được mở ra. Không cần cô giới thiệu, người phụ nữ kia đã nhận ra:
- Cô là giáo viên dạy thêm đúng không?
- Vâng ạ.
- Tôi là Dương Đan. Mời vào, mời vào!
Hà Tịch theo sau người phụ nữ kia, nghe bà nói:
- Tôi đã nghe qua học lực của cô Hà đây, vô cùng xuất sắc.
Bà mời cô ngồi xuống bàn, trước bàn đã bày sẵn mấy tờ giấy chằng chịt chữ.
- Trước hết chúng ta cần có một vài thoả thuận. Tôi biết năng lực của cô, bốn năm đại học luôn giành học bổng toàn phần cũng đủ thấy cô tài năng ra sao. Trên sơ yếu lý lịch có ghi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849348/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.