Hà Tịch ngắm nhìn đầu ngón tay của mình, chỉ là một vết đứt bé nhỏ. Sau khi rửa sạch liền không thấy đau nữa. Dương Minh cẩn thận dán băng cá nhân vào cho cô, động tác hết sức nhẹ nhàng, giống như sợ làm không cẩn thận sẽ khiến cô bị đau.
Cô cắn môi, cảm nhận từng chút ấm áp truyền đến từ da thịt của cậu. Cậu dán rất nhanh, xong xuôi ngẩng đầu lên nhìn thấy cô thơ thẩn liền hắng giọng hỏi:
- Đau à?
Lẽ nào là càng lớn càng yếu đuối hơn? Vết thương nhỏ bé này cũng khiến cô đau đến mất hết tri giác được sao?
Hà Tịch bối rối. Lâm Di từ trong nhà đi ra, đặt chiếc áo trong tay xuống bàn.
- Đàn anh, chị Thẩm nói muốn nhờ anh tới nhấc giùm nồi khoai.
Cậu hỏi:
- Nặng lắm sao?
Lâm Di lắc đầu:
- Em và Đinh Nhiên đều không nhấc được.
Dương Minh đứng dậy đi ra sau bếp. Chờ sau khi cậu đi, Lâm Di liền nói với Hà Tịch:
- Đây là áo của chị Thẩm, chị thay đi. Em giúp chị giặt áo, vết bẩn để lâu sẽ không khó giặt sạch lắm.
Hà Tịch gật đầu:
- Chị cảm ơn nhé. Nhưng thay ở đây bây giờ?
- Chị đi lên lầu, cái phòng nhỏ bên trái cầu thang.
Sau khi nghe Lâm Di chỉ dẫn, Hà Tịch cầm theo áo đi vào trong nhà.
Nhà của chị Thẩm cũng tính là có điều kiện so với những nhà khác. Nhìn bên ngoài không thể biết được, chỉ khi bước vào nhà mới thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849324/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.