Trở về trường, mọi người tiếp tục nghiên cứu mẫu vật thu được. Đang trong giai đoạn nước rút, mọi việc cần được triển khai nhanh chóng, Hà Tịch cả ngày vùi mặt trong phòng nghiên cứu, không biết bên ngoài sáng tối ra sao. Khổ nỗi mấy cô cậu sinh viên chuyên khoa xã hội này tính toán...không được tốt lắm, Hà Tịch dạy đi dạy lại vẫn luôn có chỗ sai sót, kết quả là cô đành tự thân vận động, bớt được phiền phức cho chính mình.
Cô ngồi một chỗ, nhìn lại bảng phân tích, cứ luôn cảm thấy sai ở đâu đó. Rất lâu, mọi người đều kéo ra ngoài ăn trưa hết, chỉ còn lại mình cô trong phòng, cắn đã mòn cả đầu bút vẫn chưa tìm ra vấn đề.
Cửa phòng được mở ra, Dương Minh không nói không rằng đặt hộp cơm xuống bàn.
- Cảm ơn...
Và cũng giống như mọi lần khác, cậu chỉ "ừ" một tiếng rồi thôi. Cô nhận ra cuộc nói chuyện của bọn họ vẫn luôn chỉ có như vậy. Cậu giúp cô gì đó, cô liền cảm ơn, thế là xong. Bọn họ đã đi tới ngày hôm nay...thiết nghĩ sẽ không gì có thể thay đổi được nữa. Cô không trách cậu đối xử với cô lạnh lùng, chỉ cảm thấy có chút não nề. Từ khi gặp lại cậu, tâm tình cô một lần nữa lại rơi vào trạng thái rối như tơ vò. Ba năm...đối với cô hình như quá ngắn, hoặc nói là hai năm đó cùng với cậu quá sâu đậm rồi chăng?
Dương Minh để ý thấy cô vẫn chưa chịu động đũa, liên tục đảo mắt lên màn hình máy tính, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849321/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.