Đi qua sảnh, bảo vệ vẫn luôn nhìn Hà Tịch không chớp mắt, có lẽ là vì bộ dạng thảm hại của cô. Đừng nói là bảo vệ, ngay cả những người đi ngang qua cũng không nhịn được mà ngoái lại nhìn một chút. Nếu không có Dương Minh đang nắm tay cô dắt đi, bọn họ nhất định nghĩ cô là một kẻ vô gia cư nào đó rồi tống cổ cô ra ngoài rồi cũng nên.
Trong thang máy chỉ có hai người. Không khí có phần im lặng, cả cô và anh đều không mở miệng nói câu nào.
Hà Tịch ngước nhìn lên, thang máy dừng lại ở tầng 28.
Dương Minh mở cửa, nói cô đi vào trong. Là một căn hộ cao cấp, đèn bật lên, mọi thứ xung quanh đều bừng sáng. Nhiệt độ trong này ấm áp vô cùng, chỉ mặc một chiếc áo len là đủ. Anh đặt vali của cô sang một bên, lại giúp cô cởi giày.
- Xem quần áo trong vali của em có bị bẩn không, nếu bẩn rồi thì thay tạm đồ của anh.
Hà Tịch gật gù mở vali ra xem. Quần áo vẫn còn sạch sẽ.
- Phòng tắm ở bên kia.
Cô lật đật ôm quần áo đi về phía phòng tắm.
Dương Minh đoán rằng cô còn chưa ăn tối, liền đi vào bếp, sắn tay áo lên chuẩn bị nấu ăn.
Hà Tịch đứng trước gương, nhìn thấy bộ dạng lem luốc của mình thì thở dài. Ngày hôm nay thực sự là một ngày tồi tệ, cô vẫn chưa tin là mình đã tìm được Dương Minh.
Hà Tịch tắm gội mất khá nhiều thời gian. Nửa tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849259/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.