Chuyện đi ngủ khiến Hà Tịch hơi băn khoăn. Cô hỏi anh:
- Đêm nay em ngủ ở đâu?
Dương Minh rất tự nhiên đáp:
- Còn ở đâu? Ở trong phòng.
- Nhà anh vẫn còn phòng ngủ khác nữa sao?
- Không có.
Hà Tịch vẻ hơi lo lắng nói:
- Vậy anh ngủ ngoài sofa sẽ bị lạnh.
Dương Minh khựng lại. Đặt điện thoại xuống, anh nhếch miệng:
- Ai nói anh sẽ ngủ trên sofa.
Cô hơi khó hiểu. Thế thì anh sẽ ngủ ở đâu chứ?
Thấy hất cằm về phía phòng ngủ, hai má Hà Tịch hơi đỏ. Cô ngập ngừng:
- Vậy tốt nhất cứ để em ngủ ngoài phòng khách đi.
Dương Minh nheo mắt:
- Em nói ngủ trên sofa rất lạnh còn gì.
- Sức khoẻ em tốt lắm, không sợ lạnh.
Anh lắc đầu:
- Em rất sợ lạnh.
- Em không sợ.
Anh còn nói càng tiến tới gần, cuối cùng bế bổng cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Cô hốt hoảng tới nỗi há hốc mồm.
- Anh mau thả em xuống! Dương Minh...Dương Minh...
Hà Tịch vùng vẫy nhưng không có tác dụng. Dương Minh cứ thế bế cô vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, dùng chăn đắp cho cô thật cẩn thận. Anh gõ vào đầu cô một cái, Hà Tĩnh bất mãn ôm lấy đầu, hờn dỗi nhìn anh.
Dương Minh hôn lên má cô. Trong phút chốc, cô dường như bắt được tia bối rối trong mắt anh. Anh ho nhẹ:
- Đồ ngốc, nghĩ lung tung gì thế. Ngủ đi.
Thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849257/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.