Ánh nắng bình minh ấm áp chạm vào khuôn mặt say ngủ của Hà Tịch. Cặp mắt vừa mở ra liền nhíu chặt lại.
Chói quá...
Cô cố gắng mở mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã là 8 giờ sáng.
May mắn thay, chuyến bay của cô hai tiếng nữa mới cất cánh.
Hà Tịch vất vả ngồi dậy, Dương Minh mở cửa bước vào phòng, vừa hay nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cô. Mặt mũi nhăn nhó, tay còn không ngừng đấm mạnh vào lưng. Khắp người đều đau nhức, cô còn đang nghĩ lát nữa leo lên máy bay kiểu gì thì lại thấy anh nhịn cười ngồi xuống trước mặt.
Hai má Hà Tịch lại bắt đầu hồng hào.
Hiện tại anh quần áo chỉnh chu, mặt mũi tươi tắn, trông đặc biệt có tinh thần, hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ "cá chết" của cô.
Dương Minh chạm vào má cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Có mệt lắm không?
Hà Tịch gật đầu ủ rũ, rất mệt.
Anh lại hỏi:
- Hay là chiều nay hẵng bay, anh mua vé khác cho em.
Cô lắc đầu:
- Không sao, lên máy bay em vẫn có thể nghỉ ngơi.
- Vội vã như vậy, anh ăn thịt em được chắc?
Hà Tịch hơi kháng nghị. Tối qua cô có chút vốn liếng nào cũng đều bị anh cướp hết sạch rồi còn gì...
Dương Minh bật cười:
- Anh không hề cướp, là em tự nguyện trao mà.
Ánh mắt của anh vô tình lướt qua xương quai xanh xinh đẹp của cô, nơi đó in rõ dấu vết anh để lại từ đêm qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849253/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.