Có câu "Người tính không bằng trời tính", quả thật không hề sai. Những tưởng Quách Chính Hạo có thể giấu thân phận thật của anh và những chuyện dây mơ rễ má với Hứa An Nhiên một cách hoàn hảo, không bao giờ để Hứa An Di biết được thì... Vào một ngày kia, trời mưa tầm tã, cuộc gặp mặt bất ngờ đã khiến toàn bộ những điều anh muốn che giấu bị phơi bày.
Hôm đó là cuối tuần, Quách Chính Hạo đã đến nghĩa trang, anh quỳ bên mộ mẹ và em gái rất lâu. Lặng lẽ che ô quỳ ở đó, không hề nói lời nào, nhưng trong lòng tâm sự tầng tầng lớp lớp không cách nào giải tỏa được.
Cuối cùng anh lại hỏi một câu ngay chính bản thân mình cũng cảm thấy khó hiểu.
- "Mẹ, năm xưa tại sao mẹ lại yêu ông ta nhiều đến vậy?"
Thanh âm của Quách Chính Hạo trầm thấp, giống như cố đè nén một thứ cảm xúc gì đó đang len lỏi từng ngóc ngách trong tâm hồn.
- "Mẹ, rõ ràng mẹ biết ông ta là kẻ phong lưu, rõ ràng biết không thể nào sống hạnh phúc cùng với ông ta, tại sao mẹ vẫn cố chấp yêu?"
Đáp lại anh là sự trầm mặc qua từng tích tắc. Từng hạt mưa hất vào bức ảnh đó, làm mờ đi gương mặt mẹ, Quách Chính Hạo lau mãi, lau mãi, lau hết lần này đến lần khác. Dường như anh chỉ muốn có thể cả đời này che mưa tránh nắng cho mẹ, anh giơ cao chiếc ô che cho phần bia mộ, ngăn cản những giọt mưa tạt vào bức ảnh. Mặc kệ người mình ướt rượt ra sao, đến cuối cùng Quách Chính Hạo vẫn muốn mẹ được vui vẻ, vẫn muốn nhìn thật rõ nụ cười trên bờ môi ấy.
- "Mẹ, con phải làm gì đây? Con đã lỡ thích một người con không nên có chút liên hệ nào rồi."
Quách Chính Hạo nhìn sang bia mộ của em gái mình, cất giọng thê lương.
- "Diệp Diệp, có phải em rất hận Hứa An Nhiên không?"
- "Anh hai xin lỗi, anh biết em sẽ trách anh. Nhưng yên tâm, anh nhất định sẽ thay em hoàn tất mối thù với Hứa An Nhiên."
Trong không gian quạnh quẽ của nghĩa trang, ngoài tiếng mưa khô khan Quách Chính Hạo nghe rất rõ âm thanh "Cạch" được phát ra cách đây rất gần, dường như là ai vừa đánh rơi thứ gì.
Khoảnh khắc Quách Chính Hạo quay đầu đập vào mắt anh đầu tiên là gương mặt tái nhợt của Hứa An Di, hai tay bụm chặt miệng ngăn tiếng nức nở nghẹn ngào, đôi mắt đỏ quạch ấy khiến anh đau lòng. Quách Chính Hạo không biết đâu là nước mắt, và đâu là nước mưa, vì nước mưa thấm đẫm người cô khiến anh mất khả năng phân biệt.
Anh càng không biết mình nên thanh minh những gì, trông bộ dạng cô như vậy chắc là đã biết hết mọi chuyện rồi. Có những lúc vẫn nên im lặng là hơn, lời giải thích vào thời điểm này chỉ khiến đối phương hiểu lầm nặng nề hơn mà thôi.
- "Chính Hạo, anh mau nói đi! Mau nói với em, anh không có ý định hại chị em! Làm ơn... làm ơn hãy nói với em câu ấy đi."
Mặc kệ nước mưa cứ tuôn xối xả lên người mình, Hứa An Di chạy đến trước mặt Quách Chính Hạo, kích động lay người anh nửa ngày trời vẫn không thấy anh mở miệng nói gì. Tại sao? Tại sao anh không biện minh? Trong tình huống này chẳng phải bất cứ ai đều sẽ tìm ra một lí do dù hoàn hảo hay dù ngốc nghếch để tự chứng minh bản thân trong sạch hay sao? Vậy mà Quách Chính Hạo vẫn im hơi lặng tiếng, anh nhìn cô, không nói một lời. Hứa An Di gào khóc, chỉ hi vọng được nghe một lời giải thích. Kích động đến mức cổ họng gần như khản đặc, chỉ còn biết thút thít trong tuyệt vọng.
- "An Di, là anh có lỗi với em."
Rõ ràng Quách Chính Hạo không hiểu điều cô muốn lúc này. Anh tưởng lời xin lỗi đó giá trị lắm sao? Nó chỉ khiến tâm tình Hứa An Di kích động hơn mà thôi, cô đánh thùm thụp vào ngực anh. Những cú đánh đầu tiên lực rất mạnh khiến Quách Chính Hạo nhíu mày, càng về sau càng nhẹ dần, dường như là vô lực mà vỗ vào ngực anh.
- "Xin lỗi, xin lỗi em..."
Quách Chính Hạo ghì chặt Hứa An Di vào lòng, chỉ mong sao có thể khiến tâm tình cô dịu đi. Kích động như vậy không tốt cho sức khỏe của cô, càng khiến anh đau lòng hơn. Thật ra Quách Chính Hạo biết rõ Hứa An Di rất tin tưởng anh.
Cô từng nói:"Có anh bên cạnh thật tốt, chị em ở nơi xa xôi nên em hiếm khi gặp được chị lắm. Em rất nhớ chị ấy, nhưng nhờ có anh mà em đã cảm thấy đỡ buồn hơn."
Cô còn nói:"Anh phải hứa sau này không được rời xa em đâu đấy. Phải luôn ở bên cạnh ủng hộ em, an ủi em, còn nữa... đừng phản bội lòng tin của em, được không?"
Anh nhớ rất rõ lúc ấy mình đã gật đầu chắc nịch và hứa với cô như thế nào. Nhưng cũng chính anh, đã đạp đổ lòng tin của cô. Kể từ ngày đó, Quách Chính Hạo đã trở thành một kẻ bỉ ổi, vô lương tâm, lòng dạ thâm độc trong mắt Hứa An Di.
Trong lúc Quách Chính Hạo đang đau khổ hồi tưởng lại chuyện cũ thì bên ngoài kia, mây đen đang vần vũ như muốn nuốt chửng vạn vật, bầu trời xanh ngày nào đã biến đâu mất tăm. Hứa An Nhiên đứng ở bên kia đường loay hoay mãi vẫn không thể nhìn thấy người ngồi đối diện em gái mình là ai. Cô muốn đường hoàng vào trong nhưng vừa nhấc chân lên đầu óc đã choáng váng, đất trời quay cuồng. Khỉ thật, đúng lúc này lại đau đầu kinh khủng!
- An Nhiên!
Trước mặt xuất hiện một bóng hình cao lớn, giọng nói trầm thấp mang theo sự lo lắng, căng thẳng. Nhất thời Hứa An Nhiên không thể nhận ra đối phương là ai, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo một chút để phân tích, giọng nói này... là Tuấn Kiệt.
- Chị bị gì thế hả? Không khỏe chỗ nào sao?
Trông sắc mặt Hứa An Nhiên rất tệ, nhợt nhạt vô cùng, cô vừa tiến lên vài bước đã vô lực ngã xuống. May là Tuấn Kiệt phản ứng nhanh nhẹn, đỡ lấy cả người cô. Cơ thể mềm oặt của Hứa An Nhiên dựa hẳn vào vòm ngực rắn chắc của Tuấn Kiệt, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Bộ dạng yếu ớt của Hứa An Nhiên khiến Tuấn Kiệt hoang mang. Cậu giơ tay sờ trán cô thử, lần đầu tiên trong đời kinh hãi đến vậy, nóng đến bỏng cả tay.
- Đi thôi, tôi đưa chị đến bệnh viện.
Chút ý thức còn lại giúp Hứa An Nhiên có thể phản đối câu cuối cùng.
- Về nhà... gọi bác sĩ!
Tuy không biết tại sao Hứa An Nhiên lại cự tuyệt việc đến bệnh viện nhưng ngay sau khi lên taxi, Tuấn Kiệt đã quyết định nói với tài xế địa chỉ nhà cô. Dù sao thì ở nhà cũng tốt, gọi bác sĩ riêng tới là được. Khi chiếc xe lướt qua quán cà phê cả người bên trong là Hứa An Di và Quách Chính Hạo hay kẻ bên ngoài là Tuấn Kiệt và Hứa An Nhiên đều không nhìn thấy đối phương. Nhưng trong lòng Hứa An Di bỗng nhiên cảm thấy bất an vô cớ, tim cô đập thịch một tiếng, cứ thấp thỏm không yên.
- An Di, em hãy xem như mình không biết gì cả đi.
Kì thực, Quách Chính Hạo biết nói vậy có hơi vô lí. Rõ ràng đối tượng anh nhắm tới là chị gái yêu quý của Hứa An Di, bảo cô không quan tâm mà được sao?
- Quách Chính Hạo, có phải đầu anh bị kẹp cửa rồi không? Đó là Hứa An Nhiên, là chị gái duy nhất của tôi trên đời này, là người mà tôi tôn trọng, ngưỡng mộ và yêu quý nhất! Tôi đã từ thề rằng nhất định sẽ dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình để bảo vệ chị ấy. Còn về phần anh, mau tỉnh táo lại đi, đừng để sau này phải hối hận!
Nói rồi Hứa An Di khẩn trương rời khỏi đó. Cô đi rồi, hương thơm thanh nhã của người con gái cũng tan biến dần trong không khí, ly sữa trên bàn một chút cũng không đụng đến.
~~~
Sau khi bác sĩ đến và kê đơn thuốc cho Hứa An Nhiên mọi người mới yên tâm phần nào. Cũng tại cô đang sốt mà ra ngoài ăn mặc phong phanh, bệnh tình chưa giảm đã nặng thêm.
Mặc kệ Viên Lam và Tạ Dung khuyên nhủ thế nào, bảo đảm sẽ chăm sóc Hứa An Nhiên chu đáo ra sao, Tuấn Kiệt vẫn không yên tâm, kiên quyết ở bên cạnh Hứa An Nhiên đến khi cô tỉnh dậy.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Tuấn Kiệt cứ ngồi đó đờ đẫn ngắm nhìn người con đang mệt mỏi nằm trên giường. Ngay từ lần gặp đầu tiên Tuấn Kiệt đã biết Hứa An Nhiên là nữ sinh rất xinh đẹp, nổi bật trong hàng tá cô gái cậu từng gặp qua. Da cô trắng mịn như tuyết, gương mặt thường ngày hồng hào dễ thương bây giờ nhợt nhạt như tờ giấy trắng khiến cậu đau xót trong lòng. Hai hàng lông mày chốc chốc lại nhíu chặt, có lẽ cô đang mơ thấy điều gì đó đáng sợ lắm? Mỗi lần như vậy Tuấn Kiệt đều giơ tay vuốt phẳng hàng lông mày đó, kiên nhẫn hết lần này đến lần khác.
Thật ra từ lâu Tuấn Kiệt đã lờ mờ đoán ra một chuyện, chính là tình cảm Hứa An Nhiên dành cho Trịnh Vũ Thiên không chỉ đơn thuần ở mức bạn bè. Ngay vào lúc cậu tặng cô bó hoa đó, rõ ràng trong khoảnh khắc Hứa An Nhiên kín đáo liếc mắt nhìn Trịnh Vũ Thiên, Tuấn Kiệt đã phát hiện ra một vài cảm xúc phức tạp chất chứa trong ánh mắt đó, đầu tiên là sự mong chờ, đắn đo, phân vân, nhưng cuối cùng chỉ còn sót lại sự hụt hẫng. Mọi chuyện không dừng lại ở đó. Trận bóng rổ hôm ấy Tuấn Kiệt một lần nữa chứng kiến sự thay đổi kín đáo trong cảm xúc của Hứa An Nhiên khi đứng đối diện với Trịnh Vũ Thiên. Cô muốn né tránh nhưng lại không nỡ, muốn cổ vũ nhưng không dám, điều duy nhất mà cô làm lúc ấy là đối mắt nhìn Trịnh Vũ Thiên.
Tâm trạng của Tuấn Kiệt dần trở nên lo lắng hơn, ngày sau suy nghĩ nhiều hơn ngày trước. Có những lúc cậu đã nghĩ hay là mình dùng thủ đoạn nào đó để ép buộc Hứa An Nhiên phải trở thành người yêu của cậu, nhưng khi đứng trước mặt cô mọi tính toán xấu xa đó đều biến mất không vết tích. Người con gái này, cho dù cậu khao khát được nắm tay cô đến thế nào, cuối cùng vẫn không thể ra tay cưỡng ép tình cảm được.
Bàn tay Tuấn Kiệt vuốt nhẹ gương mặt Hứa An Nhiên, từ vầng trán thông minh đến đôi môi mềm mại, tất cả đều khiến cậu quyến luyến không muốn rời.
- An Nhiên, An Nhiên... tôi phải làm thế nào chị mới có thể nhìn về phía tôi dù chỉ một lần đây?
Hứa An Nhiên không hề biết mỗi ngày trôi qua Tuấn Kiệt nghĩ về cô nhiều đến mức nào. Vô tình gặp một cô gái, bất giác cậu đều đem ra so sánh với cô. Nhìn thấy một cuốn sách tựa đề khá hay, cậu cũng mường tượng xem cô có thích đọc thể loại đó không. Ăn một món nào đó cậu cũng thắc mắc không biết khẩu vị của cô là dễ dãi hay kén chọn.
Không chỉ ban ngày mà cái tên "Hứa An Nhiên" này dường như ám ảnh cậu vào mỗi giấc mơ. Thỉnh thoảng cô lại xuất hiện với nụ cười tươi rói bừng sáng như nắng mai. Chỉ cần vậy thôi, cũng đủ khiến Tuấn Kiệt cảm thấy ngon giấc.
Bạn bè của Tuấn Kiệt không ai không biết cậu là một tay sát gái có tiếng, định nghĩa "tình yêu chân thành" chưa bao giờ có trong từ điển của cậu, càng không có từ "si tình"... Thế nhưng vào thời điểm Hứa An Nhiên bước vào thế giới của cậu, Tuấn Kiệt đã hiểu thế nào là tình yêu. Tình yêu là một thứ tình cảm kì diệu và lạ lẫm đối với cậu. Cậu cứ nghĩ tình yêu là một thứ xa xỉ khó nắm bắt, cũng từng nghĩ cả đời này sẽ chẳng có cô gái nào khiến cậu phải để tâm. Nhưng rõ ràng Hứa An Nhiên là một cô gái đặc biệt, ít nhất là trong lòng cậu.
"Si tình" là gì? Tuấn Kiệt không biết nghĩa của nó, chỉ nghe lũ bạn thường hình dung về cậu như vậy mỗi khi đề cập đến Hứa An Nhiên. Họ chê cười cậu u mê trong tình yêu, nhưng kì thực hình như là vậy, cậu mê luyến, say đắm con người cô. Cái tính cách lúc nóng khi lạnh đó, biểu hiện khó chiều chuộng đó, nhiều tính xấu như vậy mà Tuấn Kiệt vẫn không thể ghét bỏ.
Nghĩ mãi nghĩ mãi lại thấy đắng chát trong lòng, Hứa An Nhiên, hình như lòng dạ của cô làm từ sắt đá rồi.
- Tuấn Kiệt...
Giọng nói mềm yếu, hơi khàn của cô gái vang lên trong không gian tĩnh mịch đã thành công lôi kéo Tuấn Kiệt trở về thực tại. Cậu nhìn Hứa An Nhiên đang nằm trên giường, nở nụ cười vui mừng, hỏi một câu quan tâm.
- Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi. Có khát không?
Hứa An Nhiên gật đầu. Không biết cô đã nằm đây bao lâu rồi, chỉ biết sau khi tỉnh dậy cổ họng khô khốc như ba ngày chưa có giọt nước nào trong người. Uống hết hai cốc nước đầy Hứa An Nhiên mới tiếp tục giải tỏa thắc mắc.
- Sao cậu lại ở đây?
- Chị không nhớ gì sao? Trời ơi, có phải là sốt cao quá nên mất trí rồi không? - Tuấn Kiệt khua chân múa tay rất khoa trương, sờ soạng quanh mặt cô, còn thốt lên một câu rất đáng đánh - Nóng quá, nóng quá rồi!
Tình hình hiện tại không cho phép Hứa An Nhiên giơ tay đánh Tuấn Kiệt, nếu không phải cô đang ốm nhất định sẽ đánh tơi bời cậu ta. Cô bĩu môi, ngoắc ngoắc tay. Tuấn Kiệt ngây thơ, ghé sát tai lại, tưởng cô định nói gì đó. Ai ngờ một giây sau Hứa An Nhiên đã ác độc xách tai cậu ta lên, nét mặt ngập tràn vẻ đắc thắng, Tuấn Kiệt đau quá nhưng chẳng thể làm gì ngoại trừ la oai oái.
Cậu càng la cô càng gia tăng sức mạnh, ý cười từ ánh mắt lan tràn đến tận bờ môi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]