Chương trước
Chương sau
Diệp Nhã Vân sững người, trong giây lát không biết nên phản ứng ra sao. Mười sáu năm bên cạnh Vũ Thiên, Diệp Nhã Vân chưa bao giờ thấy cậu để tâm quá nhiều đến chuyện của người khác như vậy.

“ - Nhã Vân, ngoại trừ những vấn đề riêng tư của bản thân ra, thì chuyện của cậu luôn khiến mình quan tâm nhất. Còn về những chuyện của người khác, mình không có thời gian rảnh rỗi để bận tâm.”

Trước đây, Vũ Thiên đã từng xoa đầu cô và nói thầm như thế. Vậy mà bây giờ Trịnh Vũ Thiên lại quan tâm đến chuyện của Hứa An Nhiên, trong khi những việc đó không hề liên quan đến cậu. Đây có được gọi là thất hứa không?

- Vũ Thiên, mình thấy hình như thái độ của cậu có hơi quá khích rồi thì phải?

Diệp Nhã Vân cười gượng, theo thói quen cắn cắn môi. Trịnh Vũ Thiên nhìn cô có chút gì đó sợ sệt mới chợt nhận ra, đúng là cậu có hơi quá rồi. Trước giờ Trịnh Vũ Thiên luôn đối xử rất ôn nhu, nhẹ nhàng đối với Diệp Nhã Vân. Đôi lúc Vũ Thiên cũng muốn mình có thể đối xử thoải mái, tự nhiên với Nhã Vân như cậu đã làm với Hứa An Nhiên.

Hứa An Nhiên mệt mỏi rời giường, cổ họng bây giờ đã khát khô rồi, bèn xuống bếp tìm nước uống. Chắc bây giờ Trịnh Vũ Thiên đã về rồi, An Nhiên vô tình liếc mắt ra phía cửa ngõ, mở toang! Quả nhiên, Trịnh Vũ Thiên chẳng xem lời nói của cô ra kí lô nào cả. Lại nghe thấy có tiếng người dưới bếp, Hứa An Nhiên nghi hoặc đi xuống. Có khi nào giống như Diệp Nhã Vân đã từng cảnh báo không? “An Nhiên, nhà cửa cứ mở toang như thế có ngày cậu cũng bị trộm “thăm” nhà thôi!”

- Nhã Vân, xin lỗi. Đáng lẽ không nên nói với cậu như vậy.

Ấy mà tiếng tên trộm này quen lắm! Chẳng mất nhiều thời gian, Hứa An Nhiên suy nghĩ một hồi đã vỡ lẽ ra mọi chuyện. Trịnh Vũ Thiên chưa về, hơn nữa còn có Diệp Nhã Vân đang ở đây. An Nhiên cố tỏ ra mình vô tình, không hay biết gì xuống bếp mở tủ lạnh tìm nước. Dù không nhìn Hứa An Nhiên cũng biết Trịnh Vũ Thiên và Diệp Nhã Vân có mấy phần ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Mặc kệ đi, đây chẳng phải là nhà của An Nhiên sao. Cô việc gì phải ngại ngùng khi chen ngang vào chuyện của người khác chứ. Có điều Hứa An Nhiên chẳng thể ngờ, trong lúc cô mở tủ lạnh Trịnh Vũ Thiên đã vô tình thấy được thứ không nên thấy. Diệp Nhã Vân thấy Trịnh Vũ Thiên có hơi cau mày, sau đó liền nói với An Nhiên.

- Là rượu?

Hứa An Nhiên lúc này vẫn không hay biết Trịnh Vũ Thiên đang nói về điều gì, hỏi lại.

- Cậu không thấy tôi đang uống nước lọc hay sao. Rượu ở đâu?

- Tôi không có nói đến chai nước cậu vừa uống. Là những chai rượu trong tủ lạnh, chúng đều là của cậu à? Cậu uống sao?

Trịnh Vũ Thiên khoanh hai tay trước ngực, cảm giác thỏa mãn dâng lên khi nhìn thấy từng nét thay đổi trên gương mặt An Nhiên. Hứa An Nhiên ban đầu có quay sang nhìn Diệp Nhã Vân, ngay sau đó lại nhìn Trịnh Vũ Thiên cắn cắn môi dưới, vẻ mặt như một đứa trẻ mắc lỗi. Những chai rượu trong tủ lạnh chỉ là những loại rượu vang nhẹ, thỉnh thoảng buồn chán An Nhiên có thể uống vài ly. Về việc này ngoài Diệp Nhã Vân ra thì không ai hay biết, đơn giản chẳng ai lường trước được miệng lưỡi của người khác ra sao. Họ mà nghe được tin này chắc chắn sẽ nghĩ An Nhiên là gái hư, chơi bời, đua đòi này nọ. Đặc biệt Trịnh Vũ Thiên là người An Nhiên muốn giấu nhẹm chuyện này nhất. Cậu biết rồi sẽ nghĩ cô ra sao đây?

- Ừ, rượu vang, loại nhẹ.

Trịnh Vũ Thiên trầm mặc một lúc lâu, sau đó lại chuyển chủ đề.

- Nhã Vân có mua thức ăn sáng cho cậu. Ăn sáng đi, chúng tôi về đây.

Hứa An Nhiên vừa liếc qua tô hoành thánh trên bàn hai hàng chân mày đã nhíu lại như sắp dính sát vào nhau đến nơi, ngay lập tức từ chối.

- Nhã Vân, đã mua rồi thì cậu tự ăn đi. Mình sẽ không ăn đâu.

An Nhiên không nói gì nữa, quay lưng bỏ đi, đem theo chai nước lạnh lên phòng.

Diệp Nhã Vân liền chạy theo Hứa An Nhiên, đưa hai tay chắn ngang đường đi của cô, không cho cô tiến thêm dù chỉ một bước. Bất giác An Nhiên lại thở dài, nhẹ giọng.

- Nhã Vân, mình mệt lắm. Cậu tránh ra đi. À, hai người hẹn hò vui vẻ!

Hứa An Nhiên dùng sức đẩy nhẹ Nhã Vân, bỏ đi. Trịnh Vũ Thiên nhìn theo, ánh mắt tối đi nhiều phần.

- Đã thấy chưa? Mình đã bảo cậu rồi, An Nhiên không cần sự quan tâm thừa thải đó của cậu đâu!

Trịnh Vũ Thiên cũng giống An Nhiên, bỏ đi ngay sau câu nói đó. Diệp Nhã Vân hụt hẫng, tính khí An Nhiên như thế cô cũng phần nào hiểu, chẳng trách gì cậu ấy. Nhưng sao đến cả Trịnh Vũ Thiên cũng trách móc cô? Diệp Nhã Vân quan tâm bạn thân có gì không đúng?

Trịnh Vũ Thiên lên phòng, nói chuyện với Hứa An Nhiên. Ban đầu An Nhiên không chịu tiếp chuyện, cô chỉ chuyên tâm cầm bút vẽ tranh. Rõ ràng đã biết Trịnh Vũ Thiên đứng ngay cửa nhưng vẫn không quan tâm. Bút chì màu bạc của cô trong căn phòng không ánh đèn sáng lên, linh hoạt chuyển động. Trịnh Vũ Thiên tiến đến, đứng ngay sau lưng An Nhiên, thật ra cô cảm nhận được, cái hơi thở đều đặn của người ấy. Nhưng vẫn cố tự nhủ, phải thật bình tĩnh mới được.

- Không cần bật đèn à? Hại mắt lắm đấy.

Rồi cô cảm nhận được, người đó đang cúi xuống, thật gần. Hơi thở của Trịnh Vũ Thiên, phả vào má cô, nóng hổi. Giây phút này, trống ngực cô cứ đập thình thịch, chỉ sợ người ta nghe thấy lại xấu hổ lắm.

- Tôi quen rồi. Không có ánh sáng như vậy, chỉ vẽ bằng sự tưởng tượng rất thoải mái.

Đây là sự thật, Hứa An Nhiên muốn từ trong đầu mình vẽ ra những thứ đã khắc ghi thật sâu đậm. Hứa An Nhiên sợ khi có ánh sáng soi rọi bức tranh lại khiến cô lòng đau như cắt, bởi vì Hứa An Nhiên dư sức biết được ai là kẻ được khắc ghi trong lòng cô. Chẳng nói gì cả Trịnh Vũ Thiên giật luôn tờ giấy An Nhiên đang vẽ dở, xem kĩ từng nét. Không thể không thừa nhận Hứa An Nhiên này vẽ rất đẹp, rất sinh động. Trong tranh chỉ mới là dáng người phác họa, chưa hoàn chỉnh được gì, nhưng cậu có thể nhận ra, người trong tranh là một chàng trai.

- Ai vậy? Người cậu thầm mến à?

-...Ừ.

Hứa An Nhiên tự dưng lại chột dạ, nhỏ giọng trả lời. Cái cảm giác này nó thật là khó tả, Trịnh Vũ Thiên nào biết, cậu chính là người cô thầm mến bao năm nay, càng không hề biết, chàng trai chưa hoàn thiện trong tranh đó lại chính là cậu.

- Sao không tỏ tình đi?

Vì tối quá nên An Nhiên không thể nhìn ra sự thay đổi trên gương mặt của Trịnh Vũ Thiên. Cậu cười, hời hợt, dửng dưng. Lọt vào tai Hứa An Nhiên đó như là sự chế giễu vậy, tự ái bắt đầu dâng lên. Cô giật lại bức tranh từ tay Trịnh Vũ Thiên, chỉ bảo.

- Đó không phải việc của cậu.

Bức tranh vì bị Trịnh Vũ Thiên cầm trong tay không chút nâng niu nên nhăn vài chỗ, khiến cho Hứa An Nhiên thật sự bực bội, cô dùng tay vuốt lại tờ giấy, đến khi nó phẳng phiu hơn một chút mới nói tiếp.

- Nhã Vân đã về rồi, cậu cũng không cần ở tạm nhà tôi nữa. Giờ cậu có thể về!

Lại đuổi. Theo Trịnh Vũ Thiên thấy thì An Nhiên rất ghét cậu thì phải, mười lần như một đều muốn tránh né chạm mặt với cậu. Mấy cái hành động nâng niu phát ớn vừa nãy của Hứa An Nhiên tất nhiên không thể nào không lọt vào mắt của Trịnh Vũ Thiên được, chỉ có điều, cậu không hiểu nổi. Đó cũng chỉ là một bức tranh, không phải là người thực. Vì lẽ gì vẫn bảo vệ đến thế?

- Tô hoành thánh đó cậu hãy ăn đi. Uống nước không giúp cậu tăng lên kí lô nào đâu. À, còn nữa...

Trịnh Vũ Thiên một lần nữa cúi sát người bên Hứa An Nhiên, ghé tai cô, thì thầm.

- Lần sau còn quần nào ngắn hơn nữa thì mặc cho tôi xem nhé!

Hứa An Nhiên nghe vậy, bất giác sờ đùi mình, xấu hổ quay đi. Hôm nay là ngày nghỉ, đương nhiên ở nhà cô sẽ mặc đồ rất thoải mái. Trên người cô chỉ có áo thun form rộng và... quần đùi, rất ngắn! Như mẹ cô thường nói thì, có hơi thô thiển một chút... là mặc quần sát háng ý! Ôi, mặt mũi còn để đâu bây giờ? Cặp chân của Hứa An Nhiên thuận lợi được khoe ra, trắng trẻo, thon dài, nói thật chứ nhìn cũng rất quyến rũ đấy! Nhưng có điều, để Trịnh Vũ Thiên nhìn thấy bộ dạng này, thật không còn gì xấu hổ hơn được nữa. Biết đào đâu ra cái lỗ để An Nhiên chui xuống bây giờ.

Trịnh Vũ Thiên cũng không ở đó lâu, ngay sau đó liền rời khỏi phòng, chỉ sợ sẽ khiến Diệp Nhã Vân chờ đợi mà nảy sinh nghi ngờ thì khổ.

Diệp Nhã Vân ở dưới nhà đi đi lại lại không yên, chẳng biết hai người trên kia đang làm gì, nói gì nữa. Tự dưng Trịnh Vũ Thiên sao lại lên đó làm gì hại cô dưới này trong lòng cứ có cảm giác không yên lòng lắm.

- Đi như vậy không mỏi chân à?

Trịnh Vũ Thiên từ trên lầu chậm rãi đi xuống, hai tay đút túi quần, nhướng mày dịu giọng hỏi. Chẳng hiểu vì lẽ gì Nhã Vân lại thở phào nhẹ nhõm, phải chăng là cô đang nghi ngờ chính bạn thân và người yêu của mình có gì đó mờ ám? Không thể vậy chứ!

- Đã ăn sáng chưa?

Đưa tay vuốt lại vài lọn tóc rối trên đầu Diệp Nhã Vân, Trịnh Vũ Thiên hỏi.

- Ăn rồi.

Đúng lạ! Ban nãy lo lắng biết bao nhiêu thì bây giờ chỉ cần được người ta hỏi han, vuốt tóc một tí đã khiến những suy nghĩ đó phút chốc bốc hơi mất. Không nghĩ được gì hết, chỉ cảm thấy bản thân mình hạnh phúc quá đi thôi! Đời này, kiếp này, có được Trịnh Vũ Thiên bên cạnh là niềm hạnh phúc nhất của Diệp Nhã Vân rồi.

- Vậy bây giờ đi chơi được chứ?

Có người mỉm cười hỏi.

Lại có người cười e thẹn gật đầu, lần đầu hẹn hò, trong lòng cứ xuyến xao.

Hai người họ hạnh phúc đến thế. Chẳng hay biết có người ở trên lầu nhìn xuống, ánh mắt buồn rười rượi, vậy mà trên môi vẫn hiện hữu nụ cười... chúc phúc!

Lần đầu hẹn hò, cứ nghĩ sẽ vui lắm. Ai ngờ, Diệp Nhã Vân vừa về đã sang ngay nhà Hứa An Nhiên thút thít. An Nhiên thấy vậy cứ lo sốt vó lên, mà khổ, hỏi mãi Nhã Vân cũng chẳng chịu hé miệng kể ra, cứ khóc rồi khóc vậy thôi. Rốt cuộc đến khi Hứa An Nhiên định bấm số gọi Trịnh Vũ Thiên mới khiến Diệp Nhã Vân ngừng khóc một tí, giật lấy điện thoại của cô, bắt đầu kể.

- Vũ Thiên, cậu ấy rất chiều chuộng tớ. Muốn chơi gì hay muốn ăn gì, mua gì cậu ấy đều đồng ý.

Quái nhỉ? Đã được như vậy rồi không phải quá sướng sao. Còn khóc lóc khổ sở gì không biết? Hứa An Nhiên nghĩ nát óc vẫn không ra lý do làm sao, mới hỏi.

- Thế thì có gì phải khóc?

- Cậu đúng là chưa yêu lần nào nên không hiểu gì hết!

Gì chứ? Nói vậy cũng tự ái chứ đùa. An Nhiên tuy chưa từng hẹn hò nhưng cũng được bao nhiêu anh chàng đẹp trai để ý. Có phải cô mù tịt về mấy chuyện này đâu.

- Mình nói gì cậu ấy cũng trả lời “Ừ”, “Cũng được”... cái đó không phải thứ mình muốn!

- Thế cậu muốn cái gì?

- Cái mình muốn không phải là luôn nhường nhịn mình đến thế. Trịnh Vũ Thiên, cậu ấy là con người có chủ kiến mà! Ít nhất khi mình nói cái gì cậu ấy cũng phải đưa ra ý kiến phản bác hay gì đó chứ. Đằng này...

Thì ra là thế, mà Hứa An Nhiên thấy chuyện đó có gì lớn lao đâu. Chắc vì Trịnh Vũ Thiên muốn chiều theo ý người yêu thôi. Thế mà cũng khiến Diệp Nhã Vân khóc nức nở đến mà khổ!

Thấy bạn thân cứ sụt sùi mãi, nhìn cũng thương. Nhưng khổ, Hứa An Nhiên trước giờ không hề biết an ủi người khác, đành dâng hiến cả hộp khăn giấy cho người kia, lẳng lặng ra ngoài, thiết nghĩ để Diệp Nhã Vân một mình có lẽ sẽ tốt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.