Trong khi chuẩn bị đồ để nghỉ dưỡng ở biệt thự trên núi, Khôi không quên nhắc nhở Nguyệt:
Có chuyện gì chị phải báo liền đấy.Dạ vâng cậu chủ hãy cố gắng nghỉ dưỡng, mọi người chỉ hành động sau khi vợ chồng cậu chủ trở về thôi ạ.Dù bị thương Khôi vẫn ném chiếc gối vào người chị thích trêu ngươi của mình. Nguyệt mỉm cười không trách chỉ nói:
Em yên tâm, chị đầu còn như trước đầy, chị sẽ không tự ý làm gì đầu đừng lo. Hơn nữa còn anh Hải nữa mà. Em nghĩ anh ấy sẽ để chị làm gì một mình sao?Được rồi, tạm tin chị đấy.Ừm yên tâm nghỉ dưỡng đi.Đến lúc này Khôi mới tạm yên tâm đi nghỉ dưỡng. Sau khi mọi người đi thì hội Nguyệt cũng không nhàn rồi vừa phải hoạt động như bình thường ở những nơi có gắn máy nghe lén vừa phải khiến người nghe lén nghĩ rằng họ đang không làm gì chỉ tập trung dưỡng thương. Điều này trước mắt đề kéo dài thời gian cho đến khi hội Huy và
Khôi khoe lại và đề tìm ra ký ức bị mất của Hải.
Ở nhà Hải.
Anh đã để điện thoại gắn nghe lén ở nhà văn phòng chưa vậy?Em yên tâm đi Hùng đã kiểm tra người mọi người trước khi vào rồi mà.Được rồi.Giờ anh Phúc liệt kê xem ai là những người tiếp cận anh gần đây? Chúng ta cần lọc ra ai là người có thể đi cùngPhúc tới những địa điểm kể trên gắn máy nghe lén.
Đi cùng anh về nhà thì nhiều lắm, anh vẫn thường xuyên rủ bạn đến nhà mà. Còn nếu công ty em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bien-em-la-trang/3714404/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.