🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau




Đã qua một tháng mà tình hình của Nguyệt không có chút tiến triển, mẹ cô cũng càng lúc càng sốt ruột hỏi về con gái nhưng lại không một ai dám nói cho bà biết chuyện. Nhưng chần chừ cũng không có kết quả vì Nguyệt có thể không bao giờ tỉnh lại. Sau một buổi kể chuyện cuối cùng Khôi và Huy cũng có thể an ủi mẹ một chút mà đưa bà tới phòng bệnh:



- Nguyệt, bé à. – Ngay khi nhìn thấy cô nằm im trên giường mẹ cô đã khóc, bà không ngừng ôm lấy cơ thể cô nhìn cô nước mắt tuôn rơi. – Bé ơi, sao bé lại nằm yên vậy chứ? Bé không định giống bố con bỏ mẹ mà đi chứ. Bé không cần mẹ hay sao?



Từng câu nói đem theo nỗi đau đáng sợ của người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Cái chết không đáng sợ vì vốn dĩ đâu ai còn biết gì sau cái chết nhưng cái chết đáng sợ với những người ở lại. Trong một cuộc chia tay, người đau khổ nhất chính là người ở lại. Người đi sẽ đến một vùng đất mới với nhiều điều thú vị và họ sẽ nhanh chóng quên đi những nỗi buồn của cuộc chia ly nhưng người ở lại sẽ phải sống trong hình bóng đi cùng những ký ức của người đi rất lâu sau đó. Những ký ức đó có niềm vui có nỗi buồn nhưng thực ra vui hay buồn không quan trọng bằng việc nó lại khắc ghi trong lòng người ở lại và nhắc lại mỗi khi họ đi qua con đường hay nghe một bản nhạc thân quen. Nhớ vì yêu vì vậy nên đau

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bien-em-la-trang/2952734/chuong-47.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Anh Là Biển, Em Là Trăng
Chương 47
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.