Chương 38: Giãi bày . Dịch: Hoa Linh Rốt cuộc vẫn là trong lòng có chuyện, tối hôm trước một giờ sáng mới ngủ được, sáng hôm sau chưa đến sáu giờ đã tỉnh. Trần Tịnh Thực cứ tưởng mình hoa mắt, đợi tỉnh táo một lúc rồi, người bên giường vẫn ở đó mới tin chắc đây là sự thật. Trong lòng có phần ấm áp song lại hơi buồn cười, anh khẽ xoa đầu cô gái, nhẹ nhàng gọi cô: “Môi Môi…” Trông Lê Lô có vẻ ngủ rất say, thực ra anh không nỡ gọi cô dậy. Nhưng nằm bò ra ngủ như thế không tốt cho đốt sống cổ nên vẫn đành phải nhẫn tâm gọi cô dậy. Lê Lô rất nhanh đã mở mắt ra, ngái ngủ nhìn về phía phát ra tiếng nói liền chạm phải ánh mắt của Trần Tịnh Thực, cực kỳ mừng rỡ cười toe toét: “Anh Trần, anh dậy rồi à…” Trần Tịnh Thực hơi cạn lời. Trông dáng vẻ của cô, không biết còn tưởng anh đã ngủ mê mệt lâu lắm rồi ấy. “Sao lại chạy qua đây ngủ?” Trần Tịnh Thực mỉm cười nhẹ, không ngồi dậy ngay mà xoa đầu cô. “Lúc năm giờ dậy đi vệ sinh liền nghĩ qua xem anh chút. Không ngờ ngắm một hồi lại ngủ luôn.” Lê Lô cũng cười, lại nằm bò ra, một tay nắm lấy tay anh. Trần Tịnh Thực thuận lợi nắm ngược lại: “Giờ vẫn còn sớm, về phòng ngủ thêm lúc nữa đi.” Lê Lô lắc đầu. “Tối qua em cũng ngủ chập chờn, nằm bò ra giường của anh lại ngủ rất ngon.” “Sao lại không ngủ được? Nghĩ gì thế?” Người không ngủ được chắc chắn có tâm sự. “Nghĩ bốn chữ.” Lê Lô nói, “Đời người thật khổ.” Trần Tịnh Thực: “…” Trần Tịnh Thực có chút khó tin, Lê Lô trước nay vẫn luôn lạc quan vô tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bau-vat-cua-em/4737681/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.