Chương 11: Xoa dịu. Dịch: Hoa Linh Tuy Lê Lô không phải là người xem trọng thể diện, nhưng sự dè dặt thận trọng mà con gái nên có thì vẫn có. Cô có thoáng hơn nữa cũng không thể để người mình thích chích mụn nước dưới lòng bàn chân cho cô được. May mà Dương Hội không có ý này, cô ấy lại nói với Trần Tịnh Thực một câu: “Đàn anh, anh mang theo kim rồi đúng không, để em chích vỡ cái mụn nước này cho em gái.” Thì ra là vậy. Lê Lô khẽ thở phào, vội nói: “Để em, em tự làm được ạ.” Lúc Trần Tịnh Thực cầm đồ qua Lê Lô đã kéo tất xuống, khi bàn chân trắng trẻo sạch sẽ lộ ra toàn bộ, cô mới phát hiện chỗ gót chân và giữa các ngón chân đều có vết thương cọ sát ở mức độ khác nhau, chỉ là tạm thời không nghiêm trọng lắm, không đau bằng cái mụn nước dưới lòng bàn chân kia. “Em gái, bình thường em không hay vận động à?” Hiếm khi Dương Hội uyển chuyển một lần, hỏi. “Em có chạy bộ ạ.” Lê Lô chớp mắt, “Em tuyệt đối không phải kiểu lười làm đâu!” Mọi người bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười, không trêu cô nữa. Lê Lô vẫn hơi mất tự nhiên, nhìn Trần Tịnh Thực đứng ở bên cạnh, vành tai nóng lên, sao anh ấy vẫn chưa đi vậy. “Anh Trần, em không sao đâu, anh mau đi ăn cơm đi ạ.” Lê Lô mỉm cười, nói. “Không vội.” Anh nói xong ngồi xổm xuống, bảo với Dương Hội, “Trong túi sơ cứu có bông vô trùng, em lau qua kim trước hãng chích.” “Biết rồi ạ đàn anh.” Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bau-vat-cua-em/4737654/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.