Chiếc băng tháo trên mắt vừa dỡ khỏi,
Đôi mắt Duy Anh lại không nghe theo lời bác sĩ mà dần mở ra phía trước..
Mím mím môi, Duy Anh ngoảnh mặt lại phía sau, đưa tay chạm lấy gương mặt của Đặng Hải..
Chậm rãi mở mắt …
Đặng Hải và cả vị bác sĩ kia ngạc nhiên tới độ miệng cũng làm một chữ O tròn vành vạnh..
- Em.. lại được thấy anh rồi..
Đôi mắt vừa hé mở, có chút thực khó chịu lắm.. thế nhưng khuôn mặt kia, đường nét kia, đôi lông mày đen nhánh, sóng mũi thực cao, còn có chút râu lún phún dưới cằm.
Duy Anh giờ phút này, mặc kệ ai nhìn hay không nhìn, tựa như một chú mèo nhỏ, đôi chân vẫn vắt ngang trên đùi Đặng Hải, dụi cả đầu vào ngực kẻ đang ngây ngẩn kia…
- Em rất nhớ anh.
- Ờ…
Trong giây phút đó, thế mà trăm cái miệng của Đặng Hải lại chỉ có thể bật ra một chữ ờ như thế,
Vị bác sĩ khóe miệng nhếch lên như không thể tin nổi, một lúc mới hờm giọng:
- Mắt… mắt sao rồi?
Duy Anh nghiêng đầu nhìn vị bác sĩ..
Những vết lấm tấm đỏ rộp kia đã không còn thấy nữa, thay vào đó là đôi má ửng hồng nhỏ nhắn, hôn hôn lên cổ Đặng Hải.
- Em rất vui.
Bây giờ á, cái lũ trẻ á, nó không còn coi mình là người sống nữa rồi. Chắc nghĩ mình là robot hay cái gì đó không có máu à?
Vị bác sĩ phủi đít bỏ đi.
- ---------
Xuất viện thôi!
Đặng Hải vai thì khoác ba lô, người thì ôm trên tay.
Cô y tá chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bau-troi-cua-em/112252/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.