Vương Hàn Tuyết nghỉ ở nhà mấy hôm không đi làm, có lẽ vì thời gian trước làm việc rất vất vả, cũng có lẽ vì những tấm ảnh trong bưu phẩm kia khiến cô thấy mình đãquá mỏi mệt. Cô chợt nhận ra mọi cố gắng của cô thời gian qua là vônghĩa khi không thể làm những kí ức đau thương hóa thành cát bụi. Cômuốn bình thản đối diện với mọi thứ, thế nhưng, cô làm không được.
Trần Tuấn Kiệt sắp xếp công việc ở công ty rồi lái xe về nhà Vương Nhất Băng, anh phải qua xem cô gái nhỏ bây giờ thế nào, anh thật không antâm khi để cô ở nhà một mình.
Mở cửa phòng Vương Hàn Tuyết,anh bắt gặp bóng dáng cô đang ngồi ngẩn người trên giường nhìn ra ngoàicửa sổ. Ráng chiều vàng nhạt phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da hơi táinhợt, chiếc áo len mỏng không cản nổi cơn gió lạnh thấm vào da thịt.
Cô ngồi đó, ánh mắt lơ đãng ngắm nhìn, đem cuộc sống xung quanh thu hết vào tầm mắt qua ô kính cửa sổ. Cô lặng lẽ, cô đơn, bọc lấy mình trongkhông gian chật hẹp của căn phòng.
Trần Tuấn Kiệt đứng lặngtrước cửa. Anh rất muốn đi tới ôm lấy cô thật chặt, để cô cảm nhận đượctình yêu của anh, để cô biết cô không chỉ có một mình, để sự đau thươngtrong đôi mắt cô bay hết.
Nhưng đôi chân anh lại cứ đứng yên,vì anh biết cô không thể quên được Hạ Vũ Minh, cũng như anh không thểquên được người bạn từ thuở nhỏ của mình. Suốt ba năm qua, anh tìm mọicách để giúp Hàn Tuyết quên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-anh-nang-nhung-ngay-dong/3029798/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.