Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Tuấn Kiệt đứng dậy mở cửa.
“Giám đốc, đây là bưu phẩm gửi cho Vương tiểu thư.”
Trần Tuấn Kiệt nhận gói đồ trong tay thư kí.
“Là ai gửi?”
“Không rõ người gửi thưa giám đốc.”
“Được rồi, cô về làm việc đi.”
“Dạ.”
Trần Tuấn Kiệt mang bưu phẩm vào trong đưa cho Vương Hàn Tuyết. HànTuyết có chút nghi ngờ từ từ mở ra. Thân thể cô bỗng nhiên cứng đờ,trong mắt là kinh ngạc, là đau thương. Từng tấm ảnh trên tay cô rơixuống sàn đá hoa lạnh lẽo.
Tấm thứ nhất, cô gái nhỏ đứngdưới tán lá phong đỏ rực, cô nở nụ cười hạnh phúc nhìn người con traibên cạnh, dáng người anh cao, mái tóc màu hạt rẻ cuốn hút, khóe miệngkhẽ nhếch một độ cong vừa phải.
Tấm thứ hai, anh đang nhảytrên sân khấu, cô đứng một bên hát. Anh và cô nhìn nhau, ánh nhìn nhưxuyên thấu tất cả tạo nên sự ăn ý ngầm chỉ hai người mới có.
Hoa tường vi nở đỏ rực một góc vườn, cô gái nhỏ ngồi trên ghế đá tựa đầu vào vai anh. Cánh tay anh đặt trên mái tóc nâu vàng của cô, hình nhưanh đang nhẹ vuốt mái tóc ấy.
Biển tung bọt sóng trắng xóa,đặt cô gái nhỏ ngồi trên tảng đá xanh, anh quỳ một chân ngồi trước mặtcô, cẩn thận xem xét vết thương ở chân cô, khuôn mặt yêu nghiệt ấy giờđây nhíu lại đầy lo lắng.
Mặc chiếc váy đỏ quý tộc, mái tócnâu vàng quăn dài xõa sau lưng, khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ, đôimắt quét phấn nhạt, đôi môi tô son đỏ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-anh-nang-nhung-ngay-dong/3029796/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.