Trạch Vũ hắn xưa nay chưa từng phải suy nghĩ nhiều, nếu để hắn hao tâm thì chắc chắn đó là chuyện của Châu Huệ Mẫn. Hắn đang ở đồn cảnh sát lấy lời khai, quả như hắn dự đoán tên đó chỉ bị thương mất máu nên ngất đi chứ không chết. Hắn vừa khai vừa nghiến răng ken két, chết tiệt ai đã gài gã đó tới đây. Hành động này chính là bắt hắn phải tự tay động thủ, hắn nhớ lại gương mặt của cô lúc ấy sợ hãi và ghê tởm hắn cỡ nào. Trạch Vũ day day thái dương, hắn đáng lẽ không nên bắn gã đó, để hắn đâm mấy nhát cũng không khó chịu như ánh mắt cô nhìn hắn lúc đó.
"Anh à, anh có thể về rồi, cám ơn đã hợp tác."
Trạch Vũ ra khỏi đồn cảnh sát, hắn được thả là chuyện sớm muộn thôi, ai dám giam hắn quá một giờ đâu chứ.
Đường phố nước Pháp ban đêm đặc biệt lạnh, hắn nhìn bông tuyết rơi phủ trắng xoá cả mặt đường. Trạch Vũ đưa một tay lên đón một bông hoa tuyết rơi xuống, hoa tuyết trắng xoá vừa chạm vào lòng bàn tay ấm nóng của hắn lập tức biến thành chất lỏng trong suốt. Châu Huệ Mẫn cũng giống như bông hoa tuyết này vậy, hắn chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm vào, nếu hắn tham lam cô sẽ biến mất như bông hoa tuyết kia thôi. Hắn thở dài, tiếp tục bước đi.
____
"Anh tiểu Vũ sao mấy ngày nay em không thấy anh?" Cô bé ngồi bên mái hiên nơi cậu bé hay trú tạm viết mấy dòng chữ xiêu vẹo lên miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-ac-quy-cua-em/2968244/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.