Châu Huệ Mẫn đêm đó không ngủ được, nói đúng hơn là không được ngủ. Tuy vậy cô vẫn không hề chậm trễ việc tới chăm sóc Mỹ Ái, lúc vào phòng bệnh A Táo không đồng ý để cô ở lại, gã nói thẳng thế này: 
"Mỹ Ái đang hôn mê không có khả năng phòng bị nhỡ đâu cô ta ghen ghét?" 
"Anh nghĩ ai cũng xấu xa như vậy sao, anh mới là người đáng ghét đó. Anh hại chị ấy ra nông nổi này, sao không tự mình xám hối đi." 
Châu Huệ Mẫn nhìn Mỹ Ái nắm trên giường bệnh tự nhiên lại nảy sinh cảm giác đau lòng, cô ấy gầy đi rất nhiều gương mặt hốc hác, đôi môi trắng bệch thiếu sức sống. Vì nhìn thấy cô ấy như vậy cho nên cô mới có dũng khí mắng A Táo, tất cả là do anh ta hại Mỹ Ái thành ra nông nổi này. 
"Con đàn bà điên này, cô muốn chết hả?" 
"Ồn ào đủ rồi, A Táo cậu về đi ở đây có Huệ Mẫn chăm rồi. Chuyện cậu cần làm còn nhiều, đừng có chôn chân ở đây." 
"Hán ca... anh không thể tin tưởng cô ta như vậy được..." A Táo nhìn cô căm phẫn. 
"Mỹ Ai là vợ của tôi, tội tự biết cân nhắc. Khi nào cô ấy tỉnh tôi sẽ báo cho cậu, về đi." 
A Táo không dám cải lời Hán ca, mặc dù gã ta không cam tâm nhưng vẫn phải trở về. Hán ca cũng rời đi ngay sau đó, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn cô và Mỹ Ái. Cô vắt khăn ấm lau chùi cơ thể cô ấy, hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-ac-quy-cua-em/2968235/chuong-21.html