Châu Huệ Mẫn đang ở trên một cánh đồng hoa mặt trời, nước Pháp xinh đẹp mà Hán ca từng đưa cô đến. Cô mặc một cái váy trắng dài qua gối, tóc đen được tết lại phía sau. Cô gái xinh đẹp đang ngắm nhìn và thưởng thức những cánh hoa, cô mỉm cười dịu dàng với thế giới này.
"Mẹ ơi!!!"
Gấu váy của Châu Huệ Mẫn bị một cậu bé nắm chặt, đôi môi chúm chím hồng hồng của cậu gọi cô là mẹ.
"Mẹ ơi! Đừng bỏ con."
"Mẹ ơi! Đừng bỏ con."
"Mẹ ơi! Đừng bỏ con."
Đứa trẻ khóc lóc, nó kéo gấu áo cô rồi mọi thứ trong mắt của Châu Huệ Mẫn nhoè dần. Cô ú ớ không ra tiếng, cô muốn nắm tay đứa trẻ nhưng nó càng ngày càng nhoè đi, cô không muốn bỏ nó, không muốn...
"Đừng..."
Châu Huệ Mẫn bàng hoàng tỉnh lại sau cơn ác mộng, trước mặt cô là trần nhà trắng xoá, mùi thuốc khử trùng sộc thẳng vào khoang mũi khiến cô khó chịu. Cô nhìn tay mình đang cắm một đống dây nhợ, tiếng máy đo nhịp tim chậm rì rì phát ra âm thanh. Cô đảo mắt, tầm nhìn bắt đầu rõ hơn.
"Hán ca..."
Hắn đang ngồi ghế cách đó không xa, còn có Lão Đông nữa, họ đang nói gì đó nhưng cô nghe không rõ.
Nghe cô gọi Hán ca đi tới, hắn đứng trước mặt cô, gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Châu Huệ Mẫn nhìn hắn, nước mắt hai hàng trực trào rơi xuống, cô sờ tay lên bụng mình, mếu máo hỏi:"Hán ca... con... con của chúng ta..."
"Không có đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-ac-quy-cua-em/2968214/chuong-31.html