Nhà làm việc riêng rộng lớn bây giờ chỉ còn tiếng bước chân vội vã của người đàn ông.
Cố An Tước tìm kiếm rất lâu, vậy mà ngay cả phòng làm việc của anh cũng không thấy. Lúc đi ngang qua hành lang bên ngoài hướng ra hoa viên, chỉ lác đác vài chai rượu rỗng cũng đủ để người đàn ông xây xẩm mặt mày.
Rốt cuộc cô đã đi đâu?
Anh sốt ruột bấm máy gọi cho Dư Sênh, nhưng đầu dây bên kia lại chẳng có ai nhận máy. Biết cô chưa thể rời khỏi đây, Cố An Tước lại vội vã trở về phòng làm việc của anh.
Phỏng theo tính cách của cô, chắc chắn Hà Tiểu Vãn sẽ không chạy loạn trong văn phòng Ngoại giao trong tình trạng say mê không rõ như vậy.
Lần này Cố An Tước tỉ mỉ kiểm tra cả phòng ngủ phía sau.
Cánh cửa được đẩy ra từ phía ngoài, căn phòng vẫn trống rỗng và âm u tối như mọi khi.
Anh bước đến bên giường, còn chưa kịp làm gì thì phát hiện phía sau có tiếng động khẽ.
Cố An Tước xoay người lại, ở phía ghế sô pha cạnh giường... hình như có ai đó.
Soạt!
Căn phòng đột nhiên sáng choang, người đàn ông nheo mắt thích nghi, chỉ giây sau đã hoàn toàn chiêm ngưỡng mỹ cảnh trước mắt.
Đèn trong phòng đột nhiên thắp sáng, là cùng với chiếc áo lông vũ bên người Hà Tiểu Vãn cùng lúc rơi xuống sàn.
Bờ vai trần trắng mịn, rãnh lưng sâu hút ẩn hiện, ngay cả xương cánh bướm đã từng nhìn qua bao nhiêu lần vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-yeu-co-ta/2907862/chuong-22.html