Sáng hôm sau, Hà Tiểu Vãn ngủ đến lúc tự thức dậy.
Đêm qua cô ngủ hơi muộn, nửa đêm mơ hồ tỉnh lại cảm giác sau lưng nóng rát như nằm cạnh một lò sưởi. Nhưng có lẽ tác dụng an thần từ dược liệu trong nước tắm quá nặng cộng với việc không gian phòng lại hơi tối khiến tầm nhìn cô chẳng thấy được gì.
Cũng may cảm giác đó rất nhanh đã biến mất.
Hà Tiểu Vãn chuẩn bị đơn giản xong, dì Lam đã ở bên ngoài đem sẵn quần áo mới đến.
"Tiểu Vãn, thay quần áo rồi đến dãy nhà ở phía Nam nhé, An Tước đang đợi."
Mắt thấy dì dặn dò xong định rời đi ngay, cô vội lên tiếng cản lại. "Dì à, nếu không có việc quan trọng, một lát nữa con sẽ rời đi ngay."
Dì Lam nghe thế thì mỉm cười, đúng là không có việc gì quan trọng, chắc chắn sẽ không thể giữ chân cô ở lại.
"Hôm nay phải đến thành phố A một chuyến, trực thăng đã đợi sẵn rồi."
Hà Tiểu Vãn gật đầu coi như đã hiểu, giữ cô ở lại đêm qua, âu cũng có nguyên do cả.
Khu Thương Sinh này gần thành phố A hơn chỗ cô nhiều, từ nơi này xuất phát có thể rút ngắn thời gian chuẩn bị vào buổi sáng.
Không phải nói trước với cô một tiếng thì sẽ tốt hơn sao?
Hà Tiểu Vãn đi đến phòng ăn, Cố An Tước quả thật cũng đang chờ đợi ở đó.
Thấy cô ngồi xuống, sắc mặt có chút ảm đạm, người đàn ông đối diện liền lên tiếng.
"Tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-yeu-co-ta/2907852/chuong-32.html