"Sư đệ đoán xem?"
"..." Trác Văn Thiên trong thoáng chốc nghẹn họng.
Đồng ý là hai người họ có tư tình ẩn ý, nhưng Hà Tiểu Vãn mà anh biết tuyệt đối không phải loại người tùy tiện.
Hà Tiểu Vãn ngồi trên giường vẫn không lên tiếng. Cố An Tước nhìn thanh niên trước mặt, lạnh nhạt nói. "Tôi đến nhờ cô ấy bôi thuốc, có chuyện gì?"
Nghe xong câu này, Trác Văn Thiên không khỏi nhìn xuống, vừa khéo mảnh băng trắng thấp thoáng ẩn hiện ở bả vai Cố An Tước đập vào mắt, lúc này sự hoài nghi mới chậm rãi xua tan.
"Thầy muốn gặp đại sư huynh, tôi sang phòng anh tìm nhưng không thấy. Vì vậy mới sang đây thử hỏi sư muội."
Trác Văn Thiên bị người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm. Ánh mắt sắc bén của người đàn ông này vô hình chung giống như đang gây áp lực cho cậu vậy.
Chỉ thấy Cố An Tước tiến lên một bước, tay kia thuận thế đóng cửa phòng lại, giọng điệu không mang một chút ít độ ấm nào. "Cùng đi đi."
Hà Tiểu Vãn nghe thấy bước chân càng lúc càng xa dần, chỉ thở hắt ra một hơi.
...
Cửa khẩu Nam Dương.
Công việc làm ăn buôn bán ở cửa khẩu ven biển mấy năm nay vô cùng thuận lợi, đặc biệt từ khi có mấy vị nhân tài trẻ tuổi lên quản đốc, không khó để nhận ra chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, một làng chài nhỏ bé không có bao nhiêu hàng xuất khẩu đã trở nên phồn vinh một cách chóng mặt.
Đại phú hào, tiểu phú hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-yeu-co-ta/2907813/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.