Ngày tốt nghiệp được diễn ra vào ngày chủ nhật, tiết trời giữa hè rất nóng, nhưng không thể nóng nổi bằng cảnh tượng ở dưới sân trường. 
Đám con gái trong trường phát sốt cả lên, mang theo cả máy quay phim và flycam để quay lại khoảnh khắc Vương Đề Hiền mặc áo cử nhân, lên nhận bằng tốt nghiệp. 
Hiểu Phù nhìn lũ bọn họ nhốn nháo dưới sân trường, chỉ hờ hững quay đầu đi. 
Quý Cẩm Nga đi đến bên cạnh cô, dúi vào trong tay cô một túi đồ trong điểm, giọng tinh quái nói. 
“Ngày hoàng tử lên ngôi hoàng đế mà sao thê thiếp trông có vẻ thờ ơ thế nhỉ?” 
Đầu lông mày của Hiểu Phù hơi giật lên một cái, nhưng cô không trả lời câu hỏi đó của Quý Cẩm Nga, chỉ nhìn xuống túi đồ trang điểm trên tay. 
“Cậu đưa cho tớ thứ này để làm gì?” 
“Là để mày trang điểm cho tao đó, tao thuộc đội văn nghệ của trường mà?” 
“Nhưng tớ có biết trang điểm đâu? Sao không nhờ người khác?” 
“Là vì mày học giỏi đó!” 
“Học giỏi và trang điểm có gì liên quan đến nhau sao?” 
(Chỗ này mình không ghi nhầm đâu. Hiểu Phù xưng “tớ-cậu” là vì từ nhỏ đã được giáo dục rất nghiêm khắc và cũng mang trí óc điềm đạm của người lớn tuổi hơn. Còn Quý Cẩm Nga vốn tính khá thoải mái nên xưng “mày-tao”.) 
Hiểu Phù thở dài, đành phải xắn ống tay áo trang điểm cho Quý Cẩm Nga đang kì kèo ở bên cạnh. 
Dù chưa đến mức chuyên nghiệp nhưng cách trang điểm của Hiểu Phù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2499877/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.