Ngày cuối tuần, Hiểu Phù chủ động chuẩn bị quần áo mà trang điểm nhẹ trước, cô ngồi chờ ở phòng khách, đợi Vương Đề Hiền đi làm về thì theo anh đến nhà chính của Vương gia, nơi mà Vương đại lão gia ở và cũng là nơi thờ tổ tiên của họ Vương.
Cô thẫn thờ nhìn về một hướng, rồi chốc chốc lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhíu mày.
Bảy giờ tối. Đã quá giờ hẹn trước rồi, tại sao Vương Đề Hiền còn chưa về nữa?
Bình thường, nếu là một việc đột xuất không thể về ngay được, anh chí ít cũng sẽ gọi điện về báo trước hoặc gọi người lái xe đến đón cô tự đi tới Vương gia.
Hiểu Phù đưa mắt nhìn ra ngoài nền trời đã tối đen, ngón tay trong vô thức gõ lên thành ghế sô pha thành từng nhịp.
Bỗng điện thoại để trong túi xách của cô rung lên, cô lấy điện thoại, nhìn vào số máy lạ đang gọi đến cho cô.
Hiểu Phù hơi do dự không biết có nên nhận hay không, nhưng cuối cùng cô vẫn nhận.
Điện thoại kết nối nhưng suốt những phút sau đó, người bên kia không nói đến nửa lời.
Lặng thinh. Dù cho cô có nghi hoặc mà hỏi thì màn loa điện thoại vẫn cứ im ắng như vậy thôi.
Đột ngột điện thoại tắt phụt, để lại cho Hiểu Phù cả một đống khó hiểu và nghi hoặc.
Nếu là một cuộc điện thoại quấy rối bình thường chắc cũng tầm thế này thôi nhỉ?
Cô không tiếp tục để tâm nữa mà cất điện thoại đi, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2498581/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.