Trong phòng hội đồng có một số tiếng cười vang lên, Vương Thì Vinh tức đến nổ đom đóm mắt, từ Vương Đề Hiền, ông ta chuyển mục tiêu sang lao vào Vương Quân Thụy.
Nhưng tay còn chưa chạm được vào một cọng tóc của ông, ông ta đã bị cây gậy Batoong của Vương đại lão gia phi tới đập vào đầu.
“Trật tự trật tự!!! Các anh không xem tôi ra gì hả?! Có phải tôi già rồi nên các anh các chị thỏa sức làm loạn trước mặt tôi sao?!”
Vương Thì Vinh đau quá vội xoa xoa lên đầu, phát hiện đã nổi thành một cục xưng.
Ông ta tức tối khạc một bãi nước bọt nhổ xuống dưới chân của Vương Quân Thụy rồi lầm bầm rời đi mặc cho Vương đại lão gia đang ở ngay đấy.
Vương Quân Thụy nhìn một bãi bầy nhầy bốc mùi trên mũi giày da của mình, hếch đầu ra sau.
Vương Đề Mã - anh trai ruột của Vương Đề Hiền lập tức gật đầu, đi ra ngoài lấy một đôi giày da khác đeo vào cho ông.
Khi bác đang định cúi xuống xếp gọn đôi giày ở trước mặt cho Vương Quân Thụy, đột nhiên lưng bị đẩy mạnh một cái, chẳng cần xoay lại cũng biết đó là Vương Thì Vinh.
Nhưng bác không quan tâm, cẩn thận đeo giày cho bố mình.
Trong tất cả những con cháu nhà họ Vương, bác là người lành tính nhất.
“Không để tâm tới hạng tứ chi, phải không?” Vương Quân Thụy nhếch mép lên cười, vết nhăn bên khoé mi thâm sâu hơn một chút.
Vương Đề Mã hơi bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2498574/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.