Vương Đề Hiền từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hai bức di ảnh được trên bàn thờ đằng sau hai cỗ quan tài.
Đây là lễ tang của bố mẹ Hiểu Phù. Bố của Hiểu Phù vì cứu anh khỏi đám bắt cóc mà bị chúng trả thù, còn người vợ vì không thể chịu đựng được cú sốc lớn mà tự tử.
Để lại một mình người con gái nhỏ.
Anh đến tham dự đám tang của họ với tư cách là người mang ơn.
Khi đó anh mười bốn tuổi.
Đám tang này cũng là nơi mà lần đầu tiên anh gặp Hiểu Phù.
Vương Đề Hiền đứng ở trong góc có đoàn người đưa tiễn, đưa mắt nhìn Hiểu Phù đang đứng ở giữa lễ tang, trước hai cỗ quan tài lớn của bố mẹ cô.
Cô trông thật nhỏ bé và cô độc, cứ như một con mèo được vớt lên từ duới lòng sông, ướt sũng, lạnh lẽo và vô cùng đáng thương vậy.
Sắc mặt nhợt nhạt càng khiến cô trở nên tiều tuỵ trong bộ đồ tang.
Vừa đúng lúc ấy, khi anh nhìn cô, cô cũng vô tình quay đầu nhìn anh.
Đôi mắt cô đỏ hoe vì đã khóc suốt cả đêm, hiện giờ đã khô khốc như đã khóc đến cạn kiệt cả nước mắt, và nhuốm màu trong đôi đồng tử đen sậm ấy là một sự lạnh lẽo và tức giận.
Hẳn là cô đang nghĩ vì anh mà bố mẹ cô phải chết.
…
“Hiểu Phù!”
Vương Đề Hiền bước đi trên nền tuyết trắng, vì tuyết rơi khá dày nên bước chân của anh có hơi chậm chạp.
Khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2497079/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.