Vương Đề Hiền hơi ngẩn người, nhưng trước khi anh kịp nói gì đó, tay anh đã được Hiểu Phù nắm lấy, kéo đi bước vào trong một vũ trường.
Vì đột ngột thay đổi môi trường nên Vương Đề Hiền bị tiếng nhạc lớn ở trong đây làm cho hơi choáng đầu.
Đèn tối không rõ ràng mà lại còn rất đông người ở trong đây.
Có nhiều cô gái bị thu hút bởi ngoại hình tuyệt đẹp của anh, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà bọn họ cứ va vào người anh, để lại mùi nước hoa hoặc là một chút son môi lên áo anh.
Mà Vương Đề Hiền vốn chẳng phải là một người lành tính gì. Anh không hề thương hoa tiếc ngọc gì mà đẩy mạnh những cô gái đó ra khỏi người anh bằng một cách không thể nào phũ phàng hơn được nữa.
Người từ nãy đến giờ duy nhất được chạm vào người anh, nắm tay anh chỉ có Hiểu Phù mà thôi.
“Lại đây với em.”
Hiểu Phù kéo tay Vương Đề Hiền ngồi xuống một bàn rượu, gọi người bê lên năm chai rượu nặng.
Cô lấy khui bật nắp những chai rượu đó ra, rót xuống hai cốc rồi cầm một chiếc lên uống đến cạn.
Vương Đề Hiền thấy vậy thì nhíu mày, đè cánh tay đang cầm cốc rượu đó của Hiểu Phù xuống bàn.
“Em dẫn anh vào đây để làm gì vậy?”
“Để uống rượu đó.” Hiểu Phù mỉm cười, tự rót thêm cho mình một cốc nữa: “Anh uống đi. Khi uống hết chai rượu này, em sẽ nói cho anh biết chuyện đã khiến cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2497077/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.