Hiểu Phù bước đến chỗ mà Vương Chí Nguyên đang ngồi, trên cánh môi nhoẻn lên một nụ cười lạnh.
“Đừng để tôi tự tay lôi cổ anh ra ngoài.”
Vương Chí Nguyên nới tay ra để cho những cô em gái ở trong lòng mình đi ra bên ngoài, còn hắn ta thì xuẩy phẳng quần áo đứng dậy, đút tay vào túi quần đứng đối diện với Hiểu Phù.
Hắn ta thấp hơn Vương Đề Hiền, đứng ngang với Hiểu Phù thì cũng chỉ cao hơn cô khoảng nửa gang tay là cùng.
“Này, em dâu, em có biết rằng mình đang làm loạn ở chỗ nào không hả? Đây là địa bàn của anh này đấy.”
“Chỉ cần là tôi muốn, thì cái địa bàn này cũng không đủ để cho anh đứng nổi đâu.” Hiểu Phù nghiêng mắt, đôi đồng tử đen sậm hằn lên tia sát khí: “Nói ngắn gọn thôi, Đề Hiền đâu rồi?”
Vương Chí Nguyên ngớ cả người, không hiểu cô đang hỏi cái gì.
“Đề Hiền ở đâu thì liên quan đéo gì đến tao?”
“Chó nói tiếng người còn đỡ bất ngờ hơn người nói tiếng chó. Đến cả động vật bốn chân nó còn có lòng tự trọng, huống chi là người.” Nụ cười trên cánh môi của Hiểu Phù càng thêm khinh miệt: “Bớt sủa như chó lại đi. Đề Hiền ở đâu?”
“Này.” Vương Chí Nguyên nghiến răng ken két, tức giận đén hốc mắt chuyển đỏ: “Ăn nói tử tế đi, tao là anh họ của mày đấy!”
“Thế khi anh cho xe đâm vào chúng tôi, liệu anh có còn bản lĩnh để nói hai tiếng “anh họ” thêm một lần nữa trước mặt tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2497066/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.