Vương Nhã Nhã sau khi đâm xe vào trong sòng bạc, tạm biệt Hiểu Phù, đang tồng ngồng chẳng biết mình nên làm gì cả thì vô tình, ngang qua tầm mắt của Cô, xuất hiện một dáng người cao ráo.
Người đàn ông ấy thật đặc biệt, giữa cả một đám đông đang hổ nháo vì kinh sợ, anh ta lại bình thản ngồi ở trong một góc bàn quầy lễ tân đọc báo.
Giống như, tất cả những kinh thiên động địa ngoài kia không bao giờ có thể động chạm gì được đến anh vậy.
Anh ta mặt một bộ vest trắng sạch sẽ, đôi chân dài miên man vắt chéo lên nhau, chỉ ngồi một chỗ, lặng thinh, vậy mà như một bức tranh tuyệt đẹp hút mắt người nhìn.
Khí chất cao sang, khuôn mặt khôi ngô đứng đắn, lại trưởng thành.
Vương Nhã Nhã nhìn một lần liền lưu nhớ lại khuôn mặt ấy vào trong não.
Thật đẹp quá. Cô muốn có anh ta!
Đôi chân trắng trần của Vương Nhã Nhã chuyển hướng, tiến đến gần bàn ngồi của người đàn ông ấy.
Nhưng thật không may cho Cô, khi Cô sắp bước đến lại gần, bỗng đột ngột anh ta nhận được một cuộc điện thoại mà cất lại tờ báo vào trong một chiếc cặp tap mang theo, rời khỏi sảnh sòng bạc.
Vương Nhã Nhã đương nhiên không muốn mất dấu anh, nhanh chóng bám đuổi theo sau, cùng người đàn ông ấy đi đến bãi đỗ xe.
Anh đi lách qua những chiếc ô tô con, tìm đến một chiếc Mercerder đang nhấp nháy ánh điện đỏ theo nút bấm trên chiếc chìa khoá của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2497064/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.