Chương trước
Chương sau
“Mẹ… đừng đánh nữa…. con biết lỗi rồi” Đứa bé khóc lóc van xin mẹ mình

“Hừ… mày mà biết lỗi à ? Nếu mày biết lỗi thì mày đâu có dám cãi lờitao. Tại sao tao kêu mày đi làm ở quán bar để kiếm tiền mà mày khôngchịu hả ? Mày có biết tao nuôi mày cực khổ đến cỡ nào không ? Đã đến lúc mày nên đền đáp cho tao rồi đấy !”

“Nhưng mà… mẹ ơi… mấy bà ở đó đáng sợ lắm… họ không để con yên… họ đòi dùng tiền để… mua con…” Đứa bé thút thít

“Thì mày cứ để họ mua đi, họ chỉ muốn 1 đêm vui vẻ thôi, xong rồi thì mày có tiền đem về cho tao, mày có mất mát gì đâu mà sợ”

“Nhưng… con không muốn… rất kinh tởm” Sự sợ hãi tột độ hiện rõ trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của đứa bé chỉ mới 15 tuổi

“Ừ thì kinh tởm này ! Tao sẽ cho mày kinh tởm chính mình và từ nay đừnghòng mà cãi lời tao !” Vừa nói người đàn bà vừa dí điếu thuốc đang cháyvào người đứa bé

“Đừng… mẹ ơi…. Đau quá… nóng quá… tha cho con đi mẹ”

-------------------------

“Đừng… tha cho con đi mẹ… đừng !!!” Thiên Vũ choàng tỉnh, cả trán và áo đã ướt đẫm mồ hôi. Chết tiệt ! Lại là cơn ác mộng kinhtởm đó. Đến khi nào nó mới tha cho mình đây chứ ? Thiên Vũ sờ vào nhữngvết sẹo vẫn còn đang nhức nhói trên lưng.

Nhớ lại tuổi thơ đầy kinh hoàng, Thiên Vũ không khỏi rùng mình. Đó là lý do khiến anh không thích phụ nữ. Nhưng… chỉ một bà mẹ độc ác thì vẫnchưa đủ làm anh kinh tởm phụ nữ đến nhường ấy. Cuộc đời anh phải gắn với bà mẹ có thể vì tiền mà bán rẻ con mình, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của cô giáo chủ nhiệm, Vũ đã có thể thoát khỏi công việc kinh tởm mà người đàn bà ấy bắt anh làm. Những tưởng… nhờ vậy cuộc đời anh sẽ tốt đẹp hơn… Ai ngờ… chính người phụ nữ đã giúp anh thoát khỏi khó khăn cũng chẳng khác gì những người đàn bà ở quán bar. Bà ấy đã lợi dụng anh để thỏa mãn dục vọng của mình, hâm dọa anh nếu dám phanh phui chuyện của bà ấy, thậtđáng kinh tởm ! Bọn đàn bà thật chẳng có ai tốt cả ! Toàn một lũ đê tiện !

Tất cả phụ nữ trong mắt anh đều như thế, nên từ đó anh không còn chú ýđến một người con gái nào nữa, anh sợ phụ nữ. Anh trở nên lạnh lùng vôcảm. Chính sự lạnh lùng đó cộng thêm vẻ khôi ngô đã làm rất nhiều cô gái chú ý và ngỏ lời yêu anh nhưng anh chỉ nhìn họ bằng con mắt khinh bỉ.Anh thề cả đời này sẽ không tiếp xúc với bất cứ người phụ nữ nào nữa,như thế đã quá đủ rồi !

Cho đến khi anh gặp Vi, mọi suy nghĩ trong anh có phần thay đổi. Do tình cờ, Vi biết được hoàn cảnh mà anh đang gặp phải, Vi tỏ ý muốn giúp, anh từ chối.

“Hừ… giúp ư ? Rồi cô cũng sẽ giống như người phụ nữ kia thôi” Anh thầm nghĩ.

Nhưng Vi quyết không bỏ cuộc. Một người sống theo lẽ phải như Vi quyếtkhông thể làm lơ như không có chuyện gì xảy ra được. Vi nhất định phảigiúp Vũ. Rồi bằng cách nào đó, Vi đã vạch trần được bộ mặt thật của côgiáo chủ nhiệm, đồng thời nhờ vào sự giúp đỡ của ba mẹ, Vi đã cứu ThiênVũ thoát khỏi được bàn tay của người mẹ độc ác và được nhận nuôi bởi nhà thờ dành cho trẻ mồ côi gần chỗ Vi đang ở. Từ đó, 2 đứa trở thành bạnthân.

Đối với Vũ, Vi hơn cả 1 người bạn, là ân nhân, là người đã giúp anhthoát khỏi cuộc sống đen tối. Tình cảm Vũ dành cho Vi là thứ tình cảm vô cùng đặc biệt nhưng không phải tình yêu. Vì Vũ không thể yêu phụ nữđược nữa….

--------------------------------

“Alo, tớ đây ! Bạn tớ vừa mới giới thiệu bệnh viện để phá thai, nó nói an toàn lắm nên câu cứ yên tâm, bệnh viện đó ở số abcđường xyz. Giờ tớ sẽ đến đó luôn, cậu rảnh thì ghé qua đó nha !”

Vừa nghe xong tin nhắn của Vi, Vũ liền chạy đi, trong miệng không khỏirủa thầm “Cái con bé này, không phải bị thần kinh ấy chứ ? Chuyện quantrọng như thế mà nói cứ như đùa, gì mà rảnh thì ghé qua ? Đang tổ chứctiệc à ? Aizzz… Thật điên mất thôi” Vũ phóng như bay đến bệnh viện.

Đến nơi, Vũ liên tục gọi cho Vi nhưng cô không bắt máy “Đang làm cái gì vậy chứ ? Muốn cho mình lo chết à ?”

“Alo, tớ nghe đây…” cuối cùng thì Vi cũng chịu bắt máy

“Cậu đang làm cái gì vậy hả ? Có biết là tớ đang lo lắng lắm không ? Cậu đang ở đâu vậy ?”

“Tớ… tớ đã giải quyết xong rồi, và cũng đã về tới nhà rồi. Thôi… tớ mệtquá, có gì mình nói chuyện sau nha” Không để Vũ kịp trả lời Vi đã ngắtmáy trước.

Rõ ràng là Vi đang nói dối, nhưng Vi không muốn Thiên Vũ lo lắng chomình và cũng không muốn anh phải chịu bất cứ trách nhiệm nào với cô cả.Tuy nhiên cô muốn giữ lại bàu thai này, nó không có tội gì cả, Vi khôngthể ruồng bỏ nó một cách tàn nhẫn như thế.

Vi nhớ lại lúc ở bệnh viện... khi đi ngang qua phòng điều dưỡng những em bé mới sinh, nhìn thấy những thiên thần ngây thơ trong sáng nằm trongnôi, Vi cảm thấy tội lỗi vô cùng. Rồi đây đứa bé trong bụng cô cũng sẽnhư thế, làm sao cô có thể nhẫn tâm giết chết một thiên thần nhỏ vô tội, đáng yêu như thế. Liệu cô có thể sống yên ổn sau khi đã làm cái chuyệntàn nhẫn này không ? Không ! Không thể phá thai, mình phải giữ lại nó,mình sẽ làm một bà mẹ trẻ thật tốt, một mình nuôi con chẳng có gì đángsợ cả ! Rồi mình sẽ vượt qua ! Nhất định !

--------------------------------------

“Này… Vi ! Thiên Vũ tìm con kìa ! Nó đang ở dưới nhà !”

Mãi suy nghĩ Vi đã thiếp đi hồi nào không hay. Vi mơ màng “Dạ con biết rồi ! Mẹ nói cậu ấy chờ con 1 chút nha mẹ”

“Cậu không sao chứ ?” Thiên Vũ vừa thấy Vi đi xuống đã vội hỏi

“Tớ không sao ! Ra ngoài đi dạo với tớ một lát nhé !”

---------------------------------------

Sự im lặng 1 lần nữa lại bao trùm lên 2 đứa. Nhưng Vikhông hề cảm thấy khó chịu, gió lồng lộng nơi 2 đứa đang đứng đã làm dịu mát đi phần nào sự căng thẳng mệt mỏi đang hiện hữu trong Vi.

“Cậu thật sự không sao chứ ?” Lần này Vũ là người lên tiếng phá tan sự im lặng

“Ừ, không sao thiệt mà, nhìn tớ xem… tớ vẫn khỏe như voi mà” Vi bắtchước động tác của Lý Đức khiến Thiên Vũ dù đang căng thẳng cũng phảibật cười

“Được rồi ! Được rồi, cô nương ! Vậy là tớ yên tâm rồi ! Mà tớ nghĩ cậunên nghỉ làm vài hôm để dưỡng sức đi. Tớ nghe nói những người vừa mớiphá thai xong sức đề kháng yếu lắm. Không khéo lại nhiễm bệnh nữa đấy !”

“Tớ biết rồi, ông tướng à, nói chuyện cứ như mẹ tớ không bằng” Vi phì cười

“Gì đây ? Lo cho cậu mà cậu lại nói thế à ? Cậu làm tớ bị tổn thương đấy !” Thiên Vũ làm điệu bộ oan ức như bà mẹ lo cho con mà lại bị nó bảo là phiền phức.

“Haha… Tớ thấy cậu đi làm diễn viên được rồi đấy, diễn xuất quá đạt bà mẹ phiền phức ạ !”

“Ừ phải rồi, chừng nữa mà tôi có nổi tiếng thì cô đừng hòng xin chứ kýnhé, tôi không cho cô đâu, cái tội dám trêu chọc tôi” Vũ nheo mắt nhìnVi hâm dọa

“Dạ em biết lỗi rồi, tha lỗi cho em nhe diễn viên nổi tiếng” Vi làm bộ vẻ mặt nghiêm túc

“Muốn người ta tha lỗi mà chỉ nói suông thế thôi à, mau quỳ xuống xin lỗi đê” Vũ cười gian

“Ơ… cái cậu này… thôi thì cứ giữ cái lỗi đó đến ngàn đời đi nhé, chẳngai thèm xin nữa đâu” Vi bật cười “Mà thôi mình về thôi, tớ bắt đầu thấylạnh rồi”

“Ừ tớ đưa cậu về”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.