Từ ngày nói chuyện với Tề Giản xong anh vẫn tiếp tục lặng lẽ trôi qua từng ngày. Nháy mắt đã là bốn ngày nữa. Tổng cộng Tề Giản đã đi bảy ngày.
Tuy vậy bốn ngày này cũng không có giống ba ngày trước. Mỗi lúc đêm khuya thanh vắng anh đều nhận được một cuộc điện thoại từ hắn, im lặng cùng anh vượt qua những ngày này. Tề Giản không nói hắn định làm gì, chỉ đơn giản là cùng anh trò chuyện, tựa như hai người đang yêu xa vậy.
Ngày thứ mười, bỗng nhiên Tề Giản nói với anh: "Cho dù có nghe được bất cứ tin tức gì anh cũng không được tin."
Lúc đó anh nói được, anh chỉ tin lời hắn nói.
Đến lúc anh nhìn thấy Nhiếp Phí Nhi lần nữa kể từ ngày đó anh mới hiểu tại sao Tề Giản lại dặn anh trước như vậy.
Anh nhìn cô gái xinh đẹp biểu tình kiêu ngạo ở đối diện mà khuôn mặt chẳng có lấy một cái cảm xúc. Đối phương có lẽ bị thái độ của anh chọc giận nên liền cay nghiệt đay nghiến: "Anh vẫn còn mơ mộng cơ à. Quả là ngu xuẩn."
"Anh cũng không nhìn xem lại mình, một Beta không có gia thế. Anh lấy cái gì mà đi tranh với tôi?"
Nhiếp Phí Nhi như thể mình thắng rồi, ngạo mạn không chịu nổi nhìn anh khiêu khích.
Thanh Đường lại nhìn cô ta như nhìn một thằng hề. Sau đó anh nói: "Ít ra thời điểm hắn chỉ còn lại bản năng hắn vẫn ghét bỏ cô quá thối."
"Anh im miệng!"
Nhiếp Phí Nhi vừa nghe xong thì như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3326815/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.