Họ nghe loáng thoáng bên kia vang lên âm thanh có vẻ hơi lớn tuổi. Sau đó Lục Hạo Đình đáp lại: "Alo, là bác Tần ạ. Cháu là Lục Hạo Đình, bạn của Tề Giản."
"Vâng, mấy hôm nay cậu ấy không có về trường nên cháu mới gọi đến hỏi thăm xem. Là như vầy, giáo sư bên khoa của cậu ấy tìm cậu ấy mà không được. Bác có thể nói cho cháu biết cậu ấy có ở nhà không được không ạ?"
"A, vậy là tốt rồi. Cậu ấy có ở nhà là được. Cháu chỉ sợ cậu ấy có chuyện, bởi vì điện thoại cậu ấy gọi không thông."
Người bên kia ngập ngùng một chút rồi cũng không cho Lục Hạo Đình chút thông tin gì liền qua loa rồi cúp máy.
Lục Hạo Đình âm trầm nhìn điện thoại rồi mới quay qua nhìn hai người họ: "Cậu ta ở nhà. Nhưng thái độ của bác Tần rất lạ, cứ ấp a ấp úng. Tôi nghi là Tề Giản bị nhốt lại rồi."
Hắn nhìn biểu tình của anh xong liền không yên tâm lắm mà nói thêm suy đoán của mình. Nhưng Thanh Đường vẫn im lặng cúi đầu trầm tư.
"Thanh Đường anh đừng nghĩ nhiều. Để tôi kiếm cớ đến tìm cậu ta xem sao. Tôi nghĩ họ sẽ cho tôi gặp Tề Giản. Đợi tôi gặp cậu ta rồi lại nói."
Lục Hạo Đình trầm giọng tỏ vẻ.
Lúc này Thanh Đường mới ngẩng đầu lên. Trên mặt anh không có biểu tình gì, lại bình bình tĩnh tĩnh khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ cái gì. Anh nói: "Vậy nhờ cậu. Nếu cậu ấy thật sự bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3326814/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.