"Ừm, cho nên chúng ta chuẩn bị thêm một chút chúng nó nữa. Xà lách, cà chua bi, dưa chuột, rau mùi. Nhưng phải đi tìm đám người kia thương thảo xem, để tránh mua quá nhiều."
Đám người bọn họ đều là dân có tiền, không tiếc chút này đó. Nhưng nếu dư lại thì thành uổng phí. Tuy họ còn ở đây ngày mai nữa nhưng có thể ăn tươi mới, ai lại muốn ăn đồ cũ.
Thế là họ nắm tay nhau đi, nhanh chóng tìm được đám người kia ở một góc của khu vườn. Có vẻ họ cũng đang thương thảo xem tiếp theo đó sẽ làm gì.
"Như thế này, chúng ta đông người như vậy không cần thiết đều phải cùng nhau hái. Chúng ta chọn ra vài người để ý việc này, còn lại thích làm gì thì làm. Khu này nếu không hái mang về thì có thể ăn tại chỗ luôn, sẽ không tính tiền."
Tô Thanh Thanh là hội phó của hội học sinh nên cô nàng lên tiếng chủ trì đám người.
"Tôi thấy ai không có kinh nghiệm chọn thực phẩm thì không cần bon chen."
Có người đề nghị.
"Này rất đúng. Như vậy hiện tại ai không biết có thể đi vào trong trước."
Lời này vừa ra một nhóm hơn ba mươi người liền chỉ còn mười người có hơn.
Nhiếp Phí Nhi vốn dĩ định đi nhưng nhìn thấy hai người Tề Giản vẫn còn đứng đó thì liền ở lại. Hành động này của cô nàng vài người nhìn thấy liền không khỏi âm thầm lắc đầu. Lòng họ nghĩ đừng làm nên chuyện gì phiền phức mới tốt.
Giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3324072/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.