"Được rồi."
Thanh Đường thản nhiên đáp lại, còn lôi một cái tai nghe ra, một đầu đút vào tai mình, một đút vào tai tên nhóc to xác khi ngồi cũng cao hơn hắn một cái đầu, dáng vẻ chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến hành trình cực kỳ tự nhiên và hài hòa.
Nếu bên cạnh không đứng một kẻ thứ ba thì tốt biết bao.
"Phí Nhi, về chỗ thôi."
Nhìn tình cảnh càng ngày càng xấu hổ, Tô Thanh Thanh đúng lúc đến giải vây, kiên quyết kéo Nhiếp Phí Nhi trở về chỗ ngồi.
Cứ ngỡ vậy là xong, Nhiếp Phí Nhi cũng xem như nhận mệnh rồi đi. Ai biết cô nàng vừa ngồi xuống liền như người trong mộng tỉnh táo lại, không tin được hô lên: "Không thể nào!"
"Anh ta là..."
Nhưng cô nàng còn chưa kịp la hết đã bị Tô Thanh Thanh vội vàng bịt miệng lại khi nhẻm thấy bả vai Tề Giản dựng lên. Trong lòng cô hoảng phát sợ, cũng thầm mắng Nhiếp Phí Nhi này bình thường thông minh sao giờ lại hành xử ngu ngốc như thế. Chẳng lẽ trước nay cô nàng đã trải qua quá thuận lợi nên cho rằng mọi sự đều sẽ không đi ngược lại vào một ngày nào đó hay sao?
Có lẽ đi.
Nhiếp Phí Nhi nghĩ rằng mình là O, lại có gia có cảnh, cô ta làm gì cũng phải được tha thứ.
Nhưng ác nổi người cô ta theo đuổi lại một gia thế không kém cô ta thậm chí là hơn, hai là tính tình cực kỳ cục súc, chưa từng thế hiện cái gọi là phong độ đàn ông gì đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3324067/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.