Nhưng trong lòng đám người thì đang gào thét: Mẹ!! Này là trắng trợn cỡ nào a!! Đánh phủ đầu đánh đến vang dội như vậy, không chừa đường sống cho ai. Mặc dù họ đã biết Nhiếp Phí Nhi không phải dạng vừa, thậm chí có nhiều người còn cảm thấy không thích thái độ đại tiểu thư tự cho mình là đúng kia nhưng họ vẫn không nghĩ lại quá thể đáng đến mức này.
Bây giờ không đổi cho cô nàng là thiếu phong độ?
Nhưng lại có người không nghĩ như họ.
Lục Hạo Đình có phải nói là cúi đầu nhịn cười đến vất vả. Mặc dù ý cười của hắn là trào phúng, là mỉa mai.
Giang Hâm lại trực tiếp hơn. Hắn nhìn bóng lưng xinh đẹp của Nhiếp Phí Nhi mà nở nụ cười khinh thường. Cái ánh mắt này của hắn chỉ có một vài người nhìn thấy, tựa như Ngôn Chử. Nhưng Giang Hâm không có bận tâm. Hắn chỉ nghĩ Nhiếp Phí Nhi này quá không biết điều. Hồi đầu hắn còn cảm thấy cô nàng truy đuổi Tề Giản cũng rất khổ sở, cũng đồng tình. Nhưng hắn không có nhiều tiếp xúc với cô ta nên không biết, bây giờ nhìn thấy cô ta tự cho là đúng như vậy hắn liền nhìn không quen.
Ở trong nhóm nhỏ này như đã nói sẵn, trước khi Tề Giản quen Thanh Đường thì chỉ có Lưu Khiếu và Lục Hào Đình là có người yêu rồi. Người trước là quen trong trường, còn người sau đã có bạn đời nuôi từ bé lận cơ. So với Tề Giản hay Thanh Đường, bản tính Giang Hâm có phần lạnh lùng theo cái cách rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3324066/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.