Thanh Đường nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Tôi có thể đi hỏi giáo sư một chút."
Vừa nghe xong trong lòng Tề Giản liền đánh một dấu V to đùng đại biểu cho chiến thắng. Tâm tình hắn lại phơi phớt tiếp tục đút cháo cho anh.
Lúc này Thanh Đường mới nhận ra nãy giờ chỉ có mình anh ăn mà liền hỏi: "Sao cậu không ăn?"
Thấy hắn ngẩn ra mà anh bó tay hết cách.
Nhưng Tề Giản tỉnh lại cũng rất nhanh, cũng hiểu ý của anh nên liền nói: "Lát em ăn sau."
Anh lắc đầu, ánh mắt cứng rắn nhìn hắn: "Ăn chung."
"..."
Ngoài mặt im lặng, thật ra nội tâm của Tề Giản đã thét gào vì hạnh phúc rồi.
Sau đó trong căn phòng nhỏ cứ thế diễn ra cảnh tượng đặc biệt ấm áp. Chỉ thấy có hai nam sinh tướng tá không đồng nhất, một người cũng chẳng hợp với không gian nhỏ này mà anh một muỗng em một muỗng ăn hết hơn nửa nồi cháo. Cháo thơm ngon cũng không ngấy nhưng có thứ hương vị nào đó lại ngấy đến tận cổ. May mà nơi này chẳng còn ai...
...
Vào một buổi sáng cách ngày hôm đó gần hai tuần, ở nơi cổng trường đại học ngừng lại một chiếc xe bốn mươi chỗ. Bên cạnh chiếc xe không ngừng có người hội họp, nối nhau lên xe có, cũng có đứng ở bên cạnh như đang chờ đợi ai đó. Rồi dần dần người lên xe cũng dần hết, bên ngoài chỉ còn lại hai người.
Giang Hâm loay hoay một hồi vừa nói chuyện với đàn tỷ phụ trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3324063/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.