Ánh mắt hắn khóa chặt rèn mi đang rũ xuống của anh, dáng vẻ vô cùng đường hoàng chính nhân quân tử. Chính là chuyên chú muốn đợi nghe câu trả lời của anh.
Rốt cuộc anh cũng không để cho hắn thất vọng.
Nhìn anh rụt rè hôn lên lòng ngực của hắn, nơi vị trí trái tim hắn đang đập ầm ầm vì anh, nhút nhát lại cố chấp tỏ vẻ: "Chỗ này được không... Tôi muốn chỗ này của cậu được không..."
Trái tim hắn nổ tung rồi.
"Sau này... Nó là của tôi, được không... Tề Giản?"
Theo từng tiếng được không, cố chấp giống như càng lớn khiến anh lấy được dũng khí mà quật cường ngẩng đầu lên nhìn hắn gặng hỏi.
Cảm xúc bên trong đôi mắt anh khiến hắn bồi hồi. Hắn nghe mình cam tâm tình nguyện bật ra một tiếng "được". Nhìn đuôi mắt kia cong lên, tim hắn mềm nhũn: "Sau này nó là của anh rồi, anh phải bảo vệ cho cẩn thận đó."
Rèn mi kia run rẩy rồi kiên định giương lên nhìn hắn, cố chấp nói: "Sẽ... A..."
Chỉ là lời còn chưa nói hết, phía sau nó liền mang theo một cái đuôi quét qua tim người, khiến nó nhũn ra.
Thật ra người mềm trước là chủ nhân nó mới đúng. Bởi vì chủ nhân nó đang bị cái ngón tay biến thái nào đó thừa dịp chủ nhà không chú ý đã tuồng được vào nhà, bắt đầu công thành đoạt đất rồi.
Cái nơi tươi đẹp kia sau lần đầu tiên thì trở nên càng thêm mềm mại, tựa như bản chất của anh vậy, khiến người mềm lòng không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3324060/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.