"Cậu...!"
Mãi cho đến khi lấy lại được hơi thở của mình, sức lực cũng quay lại được một chút Thanh Đường mới có hành động phản kháng. Anh mạnh đẩy cái người đang ôm mình ra, mặt mày đỏ bừng như quả táo chín trừng mắt nhìn đối phương nói không ra lời.
Tề Giản cũng thuận theo anh mà buông người ra. Nếu không cho dù Thanh Đường có mất chín trâu mười hổ cũng không đẩy hắn ra được. Nhưng đó là hắn nghĩ thời gian còn dài, quá ép buộc sẽ gãy. Cho nên lúc này thay vì tiếp tục cưỡng ép, hắn lại bày ra vẻ mặt như bị tổn thương nhìn anh.
"..."
Thanh Đường có giận mà chỉ biết câm nín với trình độ da mặt này của đối phương. Nghẹn nghẹn một hồi anh mới phun ra được một câu: "Cậu... Cho tôi ăn cái gì?"
Mặc dù lúc này trong miệng chẳng còn cảm giác gì nữa ngoài tư vị khiến anh đỏ mặt nhưng Thanh Đường chắc chắn lúc đó đối phương đã cưỡng ép bắt mình nuốt cái gì đó. Thanh Đường nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt sau khi nghe anh hỏi thì quay mặt đi, giống như hờn dỗi không muốn trả lời mà biểu tình một lời khó nói hết.
Anh chưa từng thấy ai làm việc xấu rồi mà còn bình thản giống như người bị hại là mình thế này...
Ở lúc anh muốn chất vấn tiếp lại nghe đối phương nhỏ giọng thì thầm: "Anh còn nghĩ em có thể độc chết anh sao?"
Đầy oan ức vì không được tín nhiệm, tủi thân nói không hết...
Thanh Đường nắm chặt tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/2743084/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.