"Rốt cuộc cậu muốn cái gì!?"
Anh nhịn hết nổi quay lại hét vào mặt cái thằng nhóc bám dai như đỉa này ở ngay giữa cổng trường.
Âm thanh của anh không ngoại lệ lập tức rước lấy một đám ánh mắt nhìn tới đây. Nhưng mục tiêu của bọn họ lại không ở trên người anh.
"Wow! Thật cao!"
"Còn đẹp trai nữa! Là A sao?"
"A chứ còn gì nữa! Tôi muốn đi xin cái liên lạc! Không biết là học trưởng hay học đệ nữa a."
"Tôi cũng đi!"
Những lời bàn tán này ngày một nhiều lên, kèm theo tiếng bước chân tiến lại gần khiến lông mày Thanh Đường nhíu lại.
"Anh muốn đứng ở đây tiếp sao?"
Ngược lại là Tề Giản vẫn rất thản nhiên nhắc nhở anh.
Thanh Đường hậm hực trừng mắt nhìn hắn một cái rồi mới quay lưng đi tiếp.
Anh cho rằng nhanh một chút anh có thể bỏ lại cái người sắp bị đám nam nữ trong trường cầm chân kia. Ai biết chân trước anh vừa ngồi được lên xe, còn chưa kịp đóng cửa chân sau thân hình cao lớn của đối phương đã chui vào, khí thế như một con gấu không thể cản ngồi xuống bên cạnh anh.
"..." Thanh Đường muốn bùng nổ.
"Này... Đi đâu? Chỗ này không cho đỗ xe đâu."
Nhưng anh biểu tình căm giận còn chưa kịp xử lý cái người này đã bị tài xế thúc giục. Anh mím mím môi một hồi không biết làm sao chỉ có thể hộc ra địa chỉ của bệnh viện trung ương.
"Anh bị bệnh?"
Quả nhiên vừa nghe anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/2743082/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.