Cử chỉ quá đột ngột này của đối phương khiến anh không kịp phòng bị mà kinh hô thành tiếng, đôi mắt cũng mở lớn nhìn hắn.
"Cậu cậu... Lần sau đừng có hành xử bất thình lình như vậy nữa được không!"
Dọa chết anh rồi.
"Xin lỗi."
Ai biết người này lại rất khẳng khái nhận lỗi với anh, trong lúc nhất thời anh cũng không biết làm sao tính toán với hắn nữa.
Haizzz...
Anh gây cái nghiệt gì mà dính phải cái tên nhóc tâm tư sâu nặng thế này chứ.
"Cậu thật sự không định đi về à?"
Thanh Đường dùng dằng thoát khỏi tay hắn, ngồi đàng hoàng trên giường của mình vừa hỏi.
"Về..."
Xem, nghe cứ như tủi thân lắm.
"Vậy cậu về đi."
Đổi lại anh là một ánh mắt đầy ai oán.
Rõ ràng cái thân hình kia to xác như vậy mà hắn chẳng biết xấu hổ bày cái dáng vẻ này ra cho anh xem. Đúng là hết nói nổi mà.
Nhưng chính là anh mềm lòng...
"Cậu không thể cứ ở nơi tôi mãi."
Tề Giản rất muốn nói sao lại không thể. Nhưng hắn vẫn nhận ra Thanh Đường đã xuống nước rồi, cho nên hắn nói: "Buổi tối em mang đồ ăn đến cho anh."
Hắn thả lại một câu rồi dứt khoát không cho phép anh phản kháng ịn lên môi anh một nụ hôn sau đó nhảy xuống giường quay lưng đi mất.
Thời điểm cửa phòng đóng lại cái cạch Thanh Đường mới bừng tĩnh.
"..."
Thôi bỏ đi.
Anh đờ người ra chừng cả phút rồi ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/2743068/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.