Tựa như hạt bụi trần nhỏ bé
Nổi trôi trong không trung
Rốt cuộc là vì sao, tại vì sao
Vẫn không chịu dừng lại
Cho đến khi mây đen tan, gió mưa ngừng
Người ấy rồi sẽ đưa em đến nơi ngập tràn ánh sáng
Cũng tựa như trong tay cầm một cuốn sách
Phủ đầy bụi đất
Có lẽ nó đã từng mệt mỏi
Chịu đựng qua nỗi đau của ai đó
Dù cho năm tháng mãi câm lặng trôi đi đến khi già cỗi
Người ấy vẫn sẽ để em nhớ ra lối về của mình
(Không hỏi[1])
[1] Trích lời bài hát của nhạc sĩ Mao Bất Dịch (Trung Quốc).
“Tôi sống mà không nỗ lực làm việc thì cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì cả.” - Cận tiên sinh
1.
Ánh đèn màu trắng, bức tường màu trắng, giường bệnh màu trắng, trong thế giới màu trắng này, màn đêm bên ngoài cửa sổ càng trở nên đen kịt.
Tôi day day cái trán hơi đau, bỏ cuốn sổ bệnh án trong tay xuống, nhìn kim giờ của chiếc đồng hồ trên tường đang sắp chỉ sang số một, ánh mắt không biết bao lần rơi trên tờ lịch khoanh tròn bằng mực đỏ, là ngày Hai mươi lăm tháng Mười.
Ba năm rồi, cuối cùng anh đã không trở về.
Tôi xé trang đó xuống, vo tròn “ngày hôm qua” lại, ném vào thùng rác.
Thực ra, tôi sớm đã biết anh sẽ không về, chờ đợi chẳng qua là một cái cớ tôi trốn chạy hiện thực tàn nhẫn, đến bây giờ thì cái cớ đó không còn nữa, tôi có nên học cách quý trọng không nhỉ?
Tôi bước ra khỏi phòng trực ban của bác sĩ, bước qua hành lang tĩnh lặng rồi lại đứng trước phòng bệnh 517. Qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-muon-de-em-mot-minh/1886386/quyen-5-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.