Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc mà một năm đã trôi qua.
Lớp trưởng lớp cấp ba gọi điện, nói rằng muốn tổ chức một buổi họp lớp. Tôi chẳng mặn mà gì với buổi hợp lớp, luôn cảm thấy thời gian trôi đi, mọi thứ thay đổi, cảnh vật vẫn thế mà người đã khác, bạn bè nhiều năm không gặp, khi gặp lại đâu có chuyện gì mà nói với nhau. Nhưng khi tôi nghe nói Thanh Tuyết sẽ đến thì cũng quyết định tham gia.
Buổi họp lớp hôm đó, tôi phải trực suốt đêm, về nhà mới chợp mắt được một lát đã phải vội vàng thức dậy, đi đến khách sạn đã đặt chỗ trước với đôi mắt thâm quầng, trên đường suýt chút nữa thì ngủ gật trên xe taxi. Khi tôi đến buổi họp thì mọi người đã đến gần như đông đủ, đang trao đổi danh thiếp với nhau, giới thiệu về công việc của bản thân và thành phố đang sống.
Thanh Tuyết cũng đến, ngồi một góc trên ghế xô pha gọi điện thoại, trông cô xinh đẹp hơn một năm trước, mái tóc cắt ngắn trông trẻ trung so với tuổi, chiếc áo len màu xám phối với chiếc quần bò màu xanh thẫm càng tôn lên khí chất nổi bật của cô ấy. Thấy tôi bước vào phòng và ngồi xuống ghế, cô ấy lập tức ngắt điện thoại ngồi xuống cạnh tôi.
Hàn huyên vài câu đơn giản, lớp trưởng hỏi tôi: “Nghe nói bây giờ cậu làm bác sĩ, ở khoa nào thế? Mau cho tớ địa chỉ liên lạc đi, bây giờ con người ta ăn uống tạp nham, chẳng tránh được mắc bệnh nào đó, đến lúc ấy tớ tìm cậu để cậu chữa cho nhé.”
“Cậu đừng nên tìm tớ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-muon-de-em-mot-minh/1886385/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.