Trên đời này có một gặp gỡ luôn được ông trời sắp đặt sẵn và người ta gọi cuộc gặp gỡ đó là: định mệnh (duyên phận),Nguyễn Viên không biết cô đã dùng hết bao nhiêu dũng khí để thốt ra câu hỏi đó.
Thẩm Dục đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp nếu Nguyễn Viên biết anh là đồ đệ của cô nhưng anh không ngờ lại bại lộ ngay ngày hôm nay.
Nguyễn Viên hỏi anh: Anh có phải là đồ đệ của cô hay không?
Không khí bỗng chốc trở nên cứng đờ sau câu hỏi của cô, Nguyễn Viên nhìn anh, đôi mắt cô không hề chớp lấy một cái.
Biểu cảm trên khuôn mặt cô lúc này từ cẩn trọng chuyển dần sang ngại ngùng, cô cắn môi, không biết có phải cô đã hỏi câu hỏi mà đáng lý ra cô không nên hỏi hay không?
Cho dù ra sao đi nữa cô vẫn muốn biết được câu trả lời.
Cô thậm chí còn không thu dọn bàn ăn, bàn ăn bừa bộn, thời gian chầm chậm trôi trái tim của cô cũng theo đó mà bình tĩnh dần.
Cô cụp mắt xuống, đưa tay vén tóc ra phía sau tai.
Thật ra, không có gì nghiêm trọng chỉ là sự tin tưởng của cô đối với anh đã bị giảm sút nghiêm trọng mà thôi.
Bây giờ ngực anh cứ như đang đánh trống “ thịch thịch thịch” cùng với cảm giác bồn chồn, lo lắng, anh không ngờ cô lại phát hiện nhanh đến như vậy. Phát hiện ra thì cũng tốt thôi như vậy rất dễ để giải quyết vấn đề khi nãy cô vừa hỏi anh.
Trị ngọn nhưng không thể trị tận gốc, biện pháp tốt nhất chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-can-bua-xanh-anh-chi-can-em/525873/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.