“Rất ngon” Ngoại trừ câu này ra, anh không còn câu nào khác để biểu đạt cho cô biết rằng, cô nấu ăn ngon đến như thế nào.
Kiếp trước chắc chắn anh đã cứu vớt cả dải ngân hà, vì thế, kiếp này anh mới gặp được một tiên nữ như Nguyễn Viên.
Cô múc một một bát canh, sau khi nếm thử thì thấy hơi nhạt.
Nguyễn Viên vào bếp lấy hũ muối rồi cho vào nồi canh một muỗng nhỏ.
Thẩm Dục ăn bữa cơm này rất ngon miệng, ăn đến nỗi gió thổi mây tan (ý là anh Dục ăn hết tất cả món ăn).
Anh lấy một tờ giấy, lau miệng.
Nguyễn Viên vẫn ăn giống bình thường, không ăn no quá.
Cô đưa cho anh một ly nước rồi ngồi xuống chỗ đối diện anh, dùng tay chống cằm, mở miệng trêu anh: “Đại thần, anh đúng là rất nể mặt em”.
Anh cúi đầu cười ngượng ngùng, uống một chút nước rồi nói: “Là vì ngon quá nên … Đây là lần đầu tiên anh ăn nhiều đến như vậy kể từ khi anh bắt đầu giảm cân”.
Ngón tay cô chạm lên má theo từng nhịp.
Có một số việc nghẹn ở trong lòng đã lâu nhưng không biết làm sao để nói ra ngoài miệng.
“Anh không giận em là được rồi”.
Thẩm Dục cười, lắc đầu: “Giận gì? Em tốt như vậy mà”.
Anh chỉ có một mong muốn là được ở bên cạnh em sớm một chút mà thôi.
Anh sợ em bị người khác “cướp” đi mất.
“Mấy ngày nay anh có xem Weibo không?” Nguyễn Viên mở miệng bắt đầu câu chuyện, cô không chờ anh trả lời, tiếp tục nói: “Tối hôm qua em đọc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-can-bua-xanh-anh-chi-can-em/525872/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.