Editor: KiL
Hướng Vãn về đến nhà, vừa đẩy cửa ra, Hướng Duy Trân đã tiến lên đón, Hướng Vãn nhìn thấy ánh mắt chờ mong của mẹ, trong lòng hiểu rõ, thời khắc cô thẳng thắn sẽ được khoan hồng đã đến.
Hướng Vãn đi vào bếp rót hai ly nước, một người một ly đặt ở bàn trà trước mặt, sau đó cô bắt đầu khai báo mọi chuyện.
Chuyện cũ hơi dài, trong lúc đó có mấy lần Hướng Duy Trân muốn xen vào đều bị Hướng Vãn ngăn lại, trình độ kinh ngạc của bà Hướng Vãn đều thấy ở trong mắt, một khi bị cắt ngang, Hướng Vãn cũng không biết mình có còn hay không dũng khí để tiếp tục nói hết.
Hướng Duy Trân đều nhịn sắp hỏng rồi, mỗi lần bị Hướng Vãn dùng tay cắt ngang làm bà gấp đến độ giương mắt nhìn, đợi đến khi rốt cuộc Hướng Vãn nói xong một chữ cuối cùng, nói với bà: "Mẹ muốn hỏi gì bây giờ có thể hỏi."
Hướng Duy Trân gần như đứng lên lập tức, chỉ vào trán Hướng Vãn nói: "Con để mẹ phải nói con sao đây? Hả? Giang gia là những người nào con không phải không biết, thế mà còn chủ động đi trêu chọc cậu ta, con váng đầu à?"
Hướng Duy Trân nói, một ngón tay chọc phía trên huyệt Thái Dương của cô, đầu Hướng Vãn lắc lư qua lại, giải thích nói: "Là anh ta chọc tới con."
Hướng Duy Trân có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong miệng than một tiếng, kết quả không thể làm gì, nửa ngày nói không ra lời.
Hướng Vãn ngẩng đầu, nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-biet/2859339/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.