Tư Đồ Vũ có một cô vợ hết sức ương bướng, bá đạo lại lưu manh. Hiện tại, cô vợ ấy đang mất tích.
Điều này khiến anh muốn phát điên.
"Cảnh sát, tôi muốn các anh phong toả toàn thành phố, cử tất cả lực lượng của các anh, tìm vợ tôi ngay!" Tư Đồ Vũ rống giận. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Từng ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng trở nên trắng bệch.
Móng tay dài nhọn đâm vào lòng bàn tay. Máu tươi rất nhanh xuất hiện.
Tư Đồ Vũ không cắt cụt móng tay, bởi vì cô từng trong quán bar, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, cảm thán nói.
"Ôi, mẹ kiếp! Sao trên đời lại có bàn tay đẹp như này? Nếu anh nuôi móng tay, chắc bà đây sẽ vứt cả liêm sỉ mà theo anh mất."
Lúc đó, Tư Đồ Vũ chỉ muốn thốt lên "không ngờ trên đời còn có loại người mặt dày vô sỉ hơn cả cha. Tâm phục khẩu phục!"
Mà, cô gái mặt dày vô sỉ đó, hiện tại đã chiếm trọn trái tim anh mất rồi. Trái tim anh, đã sớm bị đánh cắp từ lâu.
...
Nơi nào đó xa xôi.
Châu Niệm khó khăn mở mắt. Đầu óc trống rỗng, đau như búa bổ. Kí ức bỗng ùa về. Cô nhớ mình xuống xe, đến nhà vệ sinh công cộng, sau đó bất ngờ bị tập kích, bị chụp thuốc mê.
"Ư..." Châu Niệm ôm đầu, khẽ rên một tiếng.
Cạch.
Tiếng động vang lên trong không gian tĩnh mịch, thành công thu hút sự chú ý của Châu Niệm. Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đến. Một giây sau liền sững sờ.
"Viên Viên..."
Đây chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-bang-cam-thu/897160/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.