"Vợ... hức... anh lái xe vượt đèn đỏ. Cảnh sát đang đứng ngoài đợi anh... em... em phải đến đồn cảnh sát chuộc anh đấy! Anh chỉ có mình em thôi."
Uy - vừa bị tẩn một trận - Phong đứng bên cạnh: "..." Chê! Rất chê nha!
Hiện tại, Uy Phong có chút nghi ngờ về công việc kinh doanh của Tư Đồ gia. Phải chăng Tư thị kinh doanh bánh tráng ngầm. Làm sao chủ tịch của Tư thị có thể lật mặt nhanh như vậy chứ?
Đối với Uy Phong là sói đói. Đối với Châu Niệm liền hoá cún con. Sao lại bất công thế chứ.
Uy - phẫn uất cuộc đời - Phong dỗi thành cá nóc.
...
Ở đầu dây bên kia, Châu Niệm nghe xong liền nghẹn lời, mất mấy giây mới có thể thích ứng. Trong lòng cô tự trách sao mình không quản anh chặt chẽ hơn. Để anh làm ăn xốc nổi, hiện tại bị cảnh sát đưa đi.
Thật ra, ban đầu Châu Niệm không tin lời Tư Đồ Vũ nói. Nhưng đến khi nghe thấy tiếng mấy chú cảnh sát và tiếng còi hú quen thuộc, Châu Niệm liền nhận mệnh, xác nhận đó là sự thật.
Hiện tại, cô đang khóc không ra nước mắt.
Châu Niệm nhanh chóng chào tạm biệt Kris, bắt taxi đi đến đồn cảnh sát.
Trên chiếc xe hơi màu đen phía sau, Uy Phong đeo kính râm, giám sát nhất cử nhất động của Châu Niệm. Là em rể, cậu phải đảm bảo cô bình an vô sự. Nếu không, có 100 cái mạng cũng phải chết dưới tay Tư Đồ Vũ.
...
Đồn cảnh sát.
"Sao cậu lại lái xe vượt ẩu hả?"
"Đi đánh ghen." Tư Đồ Vũ nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-bang-cam-thu/897159/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.