Tiểu Vi vẫn tu luyện, Thu Hằng chờ Hùng ở bên ngoài hơn năm ngày, Hùng mới lững thững trở lại.
Thu Hằng sửng sốt, nàng cảm thấy Hùng khá buồn. Từ khi nàng gặp hắn đến bây giờ, nàng cho rằng hắn là loại người cười đùa ung dung ưu nhã, chưa từng thấy hắn ủ rũ bao giờ. Nàng nghi ngờ có phải mình bị hoa mắt. Chuyện gì khiến hắn buồn như vậy.
Nàng lo lắng hỏi:
- Ngươi có sao không?
Hùng cười lắc đầu, nói:
- Không sao, chỉ nhớ lại chút chuyện trước đây thôi.
Trong lòng Thu Hằng có nhiều thắc mắc. Ví dụ tại sao nơi này rộng lớn như vô cùng vô tận vậy mà không có người sống? Hình như Hùng rất quen thuộc nơi này?
Thu Hằng muốn hỏi nhưng không biết mở lời như thế nào.
Hùng thấy nàng ngập ngừng muốn nói, hắn mỉm cười:
-Có thắc mắc gì nàng cứ nói đi, có một số vấn đề ta có thể cho nàng biết.
Thu Hằng không kiềm nén được lòng tò mò hỏi:
-Vì sao vách ngăn giới bịt kín mà nơi đây không bị ảnh hưởng?
Toàn bộ đại lục bị bịt kín lẽ ra nơi đây cũng ảnh hưởng chứ, không ngờ nơi đây linh khí đậm đặc như vậy.
Bỏ qua kí ức không vui kia, Hùng híp mắt quan sát thật kĩ mỹ nhân xinh đẹp động lòng người trước mặt.
Lúc này, Thu Hằng mặc một bộ váy áo màu tím bó sát hông, lộ ra vòng eo mảnh khảnh hoàn hảo của nàng khiến lòng người rung động. Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung/3143463/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.