Vì là khách quý của Triệu Vương, nên tạm thời ta đến Triệu vương phủ ở Yến Kinh nghĩ tạm. Giờ đang là tiết thu, đình viện trong vương phủ phủ đầy lá rụng, vô phong vô sắc, duy chỉ có mùi cây cỏ mục như có như không phiêu lãng trong không khí. Ta từ nhỏ mất cha, theo thúc vụ sống ở Bạch Đà sơn, thúc phụ tâm tính cô độc, ta tuy không hoàn toàn giống hắn, nhưng cũng là một người có nội tâm tiêu điều. Tùy ý bước chầm chậm trên đám lá xốp, trước mắt là một dạng tịch liêu lạnh lùng rất hợp ý ta.
Đột nhiên dưới chân vừa trợt, ta nhất thời không đề phòng, bèn ngã vào một cái hố sâu hơn hai người đứng. Có mai phục! Lòng ta trầm xuống, đang muốn phát lực nhảy lên, từ phía trên lại truyền đến một âm thành quen tai “Ai yêu, ra là Âu Dương công tử, ngươi không sao chứ?” Hoàn Nhan Khang không biết từ khi nào bước đến bên miệng hố, dùng giọng điệu chế nhạo nói: “Sao bất cẩn vậy, rơi xuống hố ta dùng để bẩy thỏ đi?”
Đào hố cao hơn hai người đứng để bắt thỏ sao? Vị tiểu vương gia tâm tính trẻ con này, thật không tốt mà. Ta cười thầm, xoay người xoa chân, lúng túng nói: “Tiểu vương gia, ngươi tới thật đúng lúc, mới rồi lúc ta ngã xuống làm chân bị thương, ngươi mau cứu ta lên đi.”
“Thật sao?” Hoàn Nhan Khang không nhịn được cười xấu xa. “Vậy cũng được sao? Ta võ công thấp kém, làm sao giúp được chứ.”
Ta giả vờ kêu lên hai tiếng, nói: “Tiểu vương gia chỉ cần đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-xa-dieu-dong-nhan-khac-khang-sac-me-tam-khieu/196337/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.