Thanh Lam, em có bằng lòng tiếp tục cuộc sống như bây giờ không?” Diệp Diễmmặc áo sơ mi. Dưới ánh nắng sớm, anh xoay người nhìn cô gái nằm trêngiường. Trình Thanh Lam không cần nghĩ ngợi: “Bằng lòng!”
Mặc dù là câu trả lời trong dự liệu nhưng Diệp Diễm vẫn mỉm cười, đường nét khuất sáng càng lộ vẻ anh tuấn kiên cường. Anh cài từng nút áo, cơ bụng cơ ngực màu đồng rắn chắc dần dần được che lại.
Trình Thanh Lam nhìn mà ngẩn người, mặt nóng lên.
Dù có say nhưng không đến mức mất trí nhớ, nên Trình Thanh Lam có thể nhớmang máng mình làm gì Diệp lão đại. Thật ra cô vẫn còn nhớ rõ mồn một,nghĩ lại mà hoảng loạn.
Nếu cô mất ý thức hoàn toàn thì tốt rồi. Nhưng lần nào cô say rượu cũnghưng phấn, không khống chế được hành vi của mình, hơn nữa còn nhớ mìnhđã làm gì. Trước kia cô đã từng vì chuyện này mà hỏi thạc sĩ tâm lý họcMM. Nhà tâm lý học MM tàn nhẫn cất lời lạnh lùng: “Như vậy tức là khi cô uống rượu, nửa trước của cung phản xạ rất nhạy bén với kích thích;nhưng nửa sau của cung phản xạ đã tê liệt. Nên cô mới biết mình đang làm gì nhưng lại không thể khống chế được.”
Có phải vậy không? Trình Thanh Lam không hiểu những lý luận chuyên ngành.Nhưng khi thấy dấu răng lấp ló sau lớp áo sơ mi bộ đội màu xanh nhạttrên cổ anh, cô thật sự xấu hổ không thôi.
Diệp Diễm cũng không nhạy cảm đến mức có thể phát hiện được những dao độngcảm xúc phức tạp của phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2952996/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.