Mặt trời đỏ đang lặn dần ở phía Tây, gió bắt đầu thổi. Cát bụi cuộn lên, đống đổ nát hoang tàn cũng bị bao phủ bởi sương mù.
Trình Thanh Lam đang đứng trước tường Zombie bỗng nhiên lạnh run, mới giậtmình phát hiện mình đã ngẩn người một lúc lâu. Tự cười giễu mình, côxoay người trở về. Thấy lính trinh sát đang đứng bên kia hoảng hốt vìhành động của mình, cô cười xin lỗi.
Ở nơi xa, sở chỉ huy và nơi dưỡng sức của thương binh như hai con thú xám đen đứng sừng sững giữa trời chiều, lẳng lặng mà hướng về vùng đấtZombie. Mà đứng trước hai tòa nhà kia, binh lính giữ trọng trách đanglặng yên cầm súng đứng thẳng.
Nhìn vẻ tĩnh lặng đến thê lương này, trong lòng Trình Thanh Lam chợt dâng lên cảm giác hào hùng mà buồn bã. Sự khó chịu đè nén trước đó đã tan biến bởi cảm giác hào hùng này.
Không có việc gì là hoàn hảo cả.
Cô tự nói với mình. Chỉ cần nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Diệp Diễm,lòng cô đều trở nên thật mềm mại, đủ để đè nén tất cảm cảm xúc. Chỉ cầnthấy Diệp Diễm, chỉ cần thấy anh, vậy là đủ.
Nghĩ tới đây, cô bỗng bật cười. Đúng vậy, ngày đó cô đã nói giống Chu Tấn. Diệp Diễm đi đâu, cô theo đó.
Cô đi lên cầu thang, phòng của cô và Diệp Diễm ở lầu ba. Phòng rất rộngnhưng chuyện hai người làm nhiều nhất chính là lăn lộn trên ghế dựa. Đãqua giờ cơm tối, anh đang ở trong phòng hay trong phòng chỉ huy đây nhỉ?
Vừa mới lên lầu ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2952994/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.